Chương 196:
Chương 196:Chương 196:
Bước đầu tiên trong kế hoạch của cô là chuyển nhà, đã hoàn thành.
Bước thứ hai là chữa chân cho Hoắc Đào, đồng thời chuẩn bị cho việc khai trương cửa hàng đồ ăn.
Bước thứ ba là lấy được chứng nhận đầu bếp...
"Hoặc Đào, nếu em có chứng nhận đầu bếp, thì có thể thay đổi thân phận người khuyết tật không?"
Thẩm Quả Quả đột nhiên nghĩ đến chuyện này.
Hoắc Đào sửng sốt,'Về lý thuyết là vậy, nhưng anh không chắc, ngày mai chúng ta hỏi Chu Quảng Bình."
"Ừm”"... (Buổi tối hai người đương nhiên là dính lấy nhau, ngủ cùng nhau. )
(Thẩm Quả Quả: Dính lấy anh chàng đẹp trai thô lỗ của cô-)
Sáng ngày hôm sau, Hoắc Đào vừa rửa bát xong, bốn anh em Vương Cát cũng đến.
"Ông chủ, bà chủ, chào buổi sáng."
Bốn người chào Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả.
Hoắc Đào hơn hai mươi năm mới lần đầu tiên được người ta gọi là ông chử, vẫn rất không quen.
"Các anh tiếp tục làm việc đi, có gì không chắc thì nhớ hỏi kịp thời."
Anh vừa làm giám sát, vừa cùng Thẩm Quả Quả làm xà phòng và xà phòng thơm.
Hôm qua mang về phần thừa của con thú ô kim, bên trong cũng có không ít mỡ.
Một nghề hái ra tiền, Thẩm Quả Quả theo nguyên tắc không lãng phí, cạo sạch ruột già và ruột non, sạch sẽ không chừa tí gợn mỡ.
Cộng thêm miếng mỡ đó, lần làm xà phòng này, đại khái cũng chỉ có thể đáp ứng đủ số lượng mà chú Dương Minh đã đặt trước đó. Cô vẫn còn nợ hàng của không ít khách.
"Lượng mỡ vẫn quá ít."
Thẩm Quả Quả tính toán đại khái số lượng, đem tụy lợn, mỡ lòng, mỡ tấm đã xử lý sạch sẽ ra xử lý riêng.
Hoắc Đào vung cánh tay, hai tay cùng làm, giã nát tụy lợn.
Thẩm Quả Quả bên này thì mở luôn ba cái nồi, nấu mỡ, đốt vôi, đun nước lá dâu.
Vương Ý đều ngây người, đứng đực ra đó, tốc độ làm việc trên tay cũng chậm lại.
"Thằng nhãi thối, muốn ăn đòn hả? Nhìn lung tung cái gì? Mau làm việc đi!" Vương Cát hạ giọng mắng một câu.
"Vâng."
Nghe thấy bọn họ nói chuyện, Thẩm Quả Quả buông xẻng, chạy lên lầu xem một vòng, nhìn chằm chằm mấy người đập tường.
Rầm!
Rầm!
Rầm! Rầm rầm!
Theo tiếng gạch đổ, tầng hai bốc lên một trận bụi.
Sau khi bức tường ở giữa không còn nữa, tầm nhìn thoáng đãng hơn nhiều.
Thẩm Quả Quả rất hài lòng.
Dặn Vương Cát sửa sang lại chỗ đứt gãy, sau đó chuyển một nửa số gạch xuống tầng dưới.
Cô trở lại sân bắt đầu chuẩn bị nhào xà phòng.
"Nào, lau mặt đi."
Thấy trên mặt cô không biết sao lại có một vết tay đầy bụi, Hoắc Đào nhúng ướt khăn mặt.
Một bàn tay to nâng mặt Thẩm Quả Quả lên, cẩn thận lau sạch mặt cho cô. Đôi môi đỏ mọng của Thẩm Quả Quả, gần trong gang tấc...
Trên người cô có mùi thơm đặc trưng của xà phòng, chui vào mũi Hoắc Đào.
Động tác lau mặt càng lúc càng chậm.
"Sao vậy? Bẩn nhiều lắm sao?" Thẩm Quả Quả cố gắng nhìn xuống, muốn nhìn thấy khuôn mặt của mình.
"Không có, xong rồi."
Thần thái đáng yêu, khiến Hoắc Đào cười khẽ.
"Không được cười, làm việc đi!" Thẩm Quả Quả tưởng anh cười cô mặt đầy bụi, bĩu môi nhắc anh.
"Ừm"
Hai người hợp tác ăn ý, tụy lợn làm thành xà phòng, mỡ làm thành xà phòng thơm tỉnh chất lá dâu.
Phần nước lá dâu còn lại, Thẩm Quả Quả cũng giữ lại, định mua vải thô về nhuộm.
Màu vải ở đây đều là màu trơn, quá đơn điệu.
Rầm râầm!
Bịch!
"“Ui dai"
Cửa cầu thang đột nhiên có tiếng động.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cùng quay đầu lại, liền thấy đứa trẻ tên Vương Ý kia ngã lăn ra đất, gạch trên tay rơi vãi khắp nơi.
"Thăng nhãi thối!"
"Mày lại không tập trung làm việc! Có phải lại gây họa rồi không!"
Còn chưa đợi Thẩm Quả Quả đứng dậy, Vương Cát vội vàng từ trên lầu chạy xuống, t†úm lấy Vương Ý trên mặt đất.
Cũng không quan tâm Vương Ý bị chảy máu ở tay và đầu gối, trực tiếp đẩy một cái, kéo người đến trước mặt Thẩm Quả Quả. "Bà chủ, thật sự xin lỗi, nó làm việc không nghiêm túc, làm hỏng mất mấy viên gạch, chiều nay tôi không cho nó đến nữa."