Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 197 - Chương 197:

Chương 197: Chương 197:Chương 197:

"Mau xin lỗi bà chủ đi!"

Vương Ý cố nhịn đau, hốc mắt đỏ hoe,"Xin lỗi, bà chủ."

Thẩm Quả Quả giơ tay nhìn đồng hồ/Trưa rồi, thôi các anh nghỉ ngơi đi, một giờ chiều đúng giờ đến, nhanh thì nửa ngày nữa là xong."

"Đi đi."

Cô không tiếp lời Vương Cát.

Thẩm Quả Quả không quan tâm Vương Cát xử lý Vương Ý thế nào, mặc dù theo cô thấy, chỉ là ngã một cái thì chắc không sao, ở kiếp trước, cô đều phải đưa đến bệnh viện để xem vết thương trước.

Nhưng không thể áp dụng chuẩn mực hành vi của kiếp trước vào đây, đều là những người chỉ gặp một lần, cô không thể phá vỡ quy tắc sinh tồn vốn có của họ.

"Vâng."

Bốn người Vương Cát cung kính hành lễ, lúc rời đi, còn nhặt hết gạch ở cửa cầu thang rồi xếp lại đàng hoàng.

Thẩm Quả Quả xòe hai tay.

Bữa trưa Thẩm Quả Quả nấu một bát canh tiết lợn, món này làm nhanh, chiều còn nhiều việc phải làm.

"Ngày nào cũng ăn thế này, có ngán không?"

Thẩm Quả Quả vừa hỏi vừa khuấy một miếng tiết lợn trong bát.

Hoắc Đào lắc đầu,"Em trước kia thường ăn những thứ này sao?"

Đúng vậy, ăn nhiều lắm.

Chỉ là lời này vừa quanh quẩn trong đầu, cô đã không nói ra.

Bởi vì Hoắc Đào hỏi là lúc nguyên chủ còn ở nhà họ Thẩm. Cô lắc đầu.

Trong trí nhớ, cô chưa từng được ăn thịt.

Là do cha mẹ không cho ăn sao?

Không phải, là phòng của Thẩm Thiên Lương không có cơ hội ăn thịt.

Tiệc gia đình nhà họ Thẩm gì gì đó, căn bản không đến lượt phòng của họ tham dự.

"Đúng vậy, như nhà họ Thẩm là gia đình thế gia, cũng không thường xuyên được ăn, huống chỉ là em, mới ăn có mấy lần, sao có thể ngán được?"

"Thế nhưng, đồ ăn em làm thực sự rất ngon."

Hoắc Đào nói vô cùng chân thành.

Ừm.

Thẩm Quả Quả gật đầu, cũng đột nhiên nhận ra mình đã bỏ qua một chuyện.

Mặc dù mấy lần bố mẹ đến, cô đều đưa không ít đồ ăn cho bố mẹ, nhưng vẫn chưa đạt đến mức ngày nào cũng được ăn thịt.

Làm sao để Thẩm Thiên Lương và Mẹ Thẩm có thể ăn thịt mỗi ngày đây...

Sau này có cơ hội, hỏi họ xem họ có muốn chuyển ra ngoài ở không.

Chỉ không biết những người có tư tưởng truyền thống trong căn cứ như họ, có vì một miếng ăn mà chuyển ra ngoài không.

Ăn xong, Hoắc Đào tâm mãn ý túc đi rửa bát.

Thẩm Quả Quả dùng máy đột dập làm một vài mô hình bàn nhỏ đơn giản.

Có quầy đồ ăn chín, quầy bar, bàn bốn người, bàn hai người, giá để hàng, những thứ này sẽ được đặt trong cửa hàng, nên làm mới thì tốt hơn.

Mỗi cái có kích thước bằng khoảng một tờ giấy A4, trông vừa đơn giản vừa tỉnh xảo,

Không còn cách nào khác, thời đại không có bản vẽ, may mà cô có máy đột dập. Cô đã nghĩ ra cách trang trí mặt tiên cửa hàng.

Mặt tiền cửa hàng này rộng năm mét, sâu mười mét, kéo dài theo chiều dọc.

Cô định thiết kế khu bán đồ ăn chính và khu dành cho thực khách ăn tại chỗ.

Cân nhắc đến sự không ổn định của nguyên liệu, thôi thì cũng đừng làm thực đơn gì nữa.

Dù sao thì cô cũng là cửa hàng đồ ăn đầu tiên ở Phong Thổ Thành, căn bản không có đối thủ cạnh tranh.

Không giống như kiếp trước, phố đồ ăn vặt, ra cửa là hoa mắt chóng mặt.

Ăn một bữa đêm về, sáng hôm sau tăng ba cân.

Những người ở đây, vốn không có gì để lựa chọn.

"Hoắc Đào, em ở đây trông chừng, anh mang mấy mô hình này, tìm một cửa hàng kim khí đặt làm, anh nhớ ghi lại số lượng."

"Được."

Hoắc Đào treo các mô hình lên xe lăn, mở vòng tay ghi lại số lượng và yêu cầu mà Thẩm Quả Quả nói.

Thẩm Quả Quả không thể thanh toán, mà trong sân lại cần có người ở lại, nên chỉ còn cách để Hoắc Đào tự đi.

Hoắc Đào đi ra từ cửa bên, cửa hàng kim khí trong phố thương mại quá xa, anh nhớ ngoài con phố này cũng có cửa hàng kim khí, gần hơn một chút.

Kết quả vừa mở cửa đã thấy bốn người đang ngồi xổm ở gốc tường.
Bình Luận (0)
Comment