Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 222 - Chương 222:

Chương 222: Chương 222:Chương 222:

Nói xong, ngón tay cái còn xoa xoa trên mu bàn tay của Thẩm Quả Quả vài cái.

Hoắc Đào tỏ vẻ chân thành, nhưng hành động này trong mắt cô, luôn có cảm giác kỳ lạ.

Thẩm Quả Quả không khỏi nghĩ đến lúc Hoắc Đào lau miệng cho cô, mặt lại đỏ bừng.

Ngượng chết đi được.

"Vẫn phải kiên trì, châm cứu không mệt đâu, hôm nay chúng ta sẽ đổi vài huyệt đạo."

Thấy cô nhất quyết muốn châm cứu, Hoắc Đào cũng không ngăn cản.

Chỉ là anh không muốn để Thẩm Quả Quả quá lao lực.

Ngay cả quần áo ngủ và quần áo lót, anh cũng thay cô mang cất đi, lúc đóng cửa còn kéo rèm cửa giúp cô.

Không gian trong phòng tĩnh mịch.

Thẩm Quả Quả rất thích thời gian tắm rửa mỗi ngày, đây là khoảng thời gian chỉ dành riêng cho cô.

Đôi khi cô sẽ hát vài bài hát, đôi khi sẽ thả hồn mình ra ngẩn ngơ, đôi khi sẽ sắp xếp lại tư lộ.

Chỉ là hôm nay có lẽ quá mệt.

Hoặc cũng có thể là nước tắm mà Hoắc Đào chuẩn bị có nhiệt độ quá thoải mái.

Cô dựa vào mép chậu nước, thế mà lại ngủ thiếp đi.

Hoắc Đào ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn trời.

Quả Quả đã nói, bên ngoài bầu trời xám xịt này có mặt trăng, trên mặt trăng còn có tiên nữ.

Nhưng anh không hứng thú với tiên nữ, dù là người phụ nữ đẹp đến đâu, trong mắt anh cũng không thể so sánh với vợ mình.

Nghe tiếng nước trong nhà dần nhỏ lại, cho đến khi tiếng nước biến mất, cũng không thấy Thẩm Quả Quả gọi anh.

"Quả Quả?"

Hoắc Đào đẩy xe lăn đến gần cửa,'Quả Quả?"

Trong nhà không có tiếng trả lời.

Sắc mặt Hoắc Đào thay đổi, lập tức đẩy cửa phòng.

Chỉ thấy trong chậu lớn ở giữa phòng khách, một bóng hình mảnh khảnh trắng sáng, cái cổ nhỏ nhắn dựa vào mép chậu nước, không nhúc nhích.

Lúc này, anh đột nhiên cảm thấy, Thẩm Quả Quả chính là tiên nữ trong truyền thuyết.

Không vướng bụi trần.

Anh lập tức hoảng hốt.

Đầu óc trống rỗng, đẩy xe lăn chạy đến, khoảng cách chưa đầy mười mét, lần đầu tiên anh cảm thấy sao mà dài thế.

Chỉ sợ Thẩm Quả Quả xảy ra chuyện.

Quá chậm, quá chậm!

Đầu óc anh chỉ nghĩ đến việc nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữal

Khi xe lăn sắp đến gần chậu nước, còn cách chưa đầy một mét, anh mới đột nhiên đứng dậy.

Hai chân truyền đến cảm giác đau nhói quen thuộc.

Không biết là vì đây là lần thứ hai đứng dậy, anh đã quen với cơn đau này, hay là vì trong long chỉ đang lo lắng cho Thẩm Quả Quả.

Nên dường như không đau như lần trước nữa.

Nhưng mà, đứng vẫn tốt hơn nhiều, chỉ là mỗi bước đi về phía trước, đều giống như giãm lên lưỡi dao, đau đớn dữ dội.

Khoảng cách một mét, anh phải đi ba bước.

Đợi đến khi anh đứng trước chậu nước, cơn đau như thác đổ ập đến lần nữa.

"Quả Quả!"

Anh ta đỡ lấy cái đầu nhỏ của Thẩm Quả Quả, lo lắng gọi tên Quả Quả.

"Ừm? Ồn quá! Đừng làm phiền tôi ngâm chân..."

Thẩm Quả Quả mở hé mắt, mơ màng nhìn anh ta một cái, đầu nghiêng sang một bên tiếp tục ngủ.

Trong giấc mơ, cô đang tận hưởng SpA của Tiffany, vừa đắt tiền vừa thoải mái.

Phù...

Thấy Thẩm Quả Quả chỉ là ngủ thiếp đi, Hoắc Đào mới thở phào nhẹ nhõm.

Bình ổn lại tâm trạng, tầm mắt cũng vô thức dịch chuyển xuống.

Mái tóc ướt sũng dính vào cái cổ mảnh khảnh, xương quai xanh tinh xảo, khiến người ta muốn hôn một cái thật mạnh.

Tiếp tục nhìn xuống, bộ ngực đầy đặn, phác họa ra một đường cong hút mắt người, có chút không cân xứng với thân hình mảnh khảnh của cô...

Còn chưa kịp nhìn xuống nữa, Hoắc Đào đã cảm thấy mũi ngứa ngáy.

Máu mũi đỏ tươi, nhỏ thẳng vào chậu nước.

Ơ...

Hoắc Đào vội ngẩng đầu lên, cầm khăn lông bịt mũi.

Nhắm mắt lại, cố gắng đẩy hình ảnh trong đầu ra ngoài, sau đó còn cố gắng đọc thuộc lòng ba phút bài văn thời đại cũ, mới miễn cưỡng cầm được máu mũi.

Sau một phen náo loạn này, cảm giác đau ở chân cũng giảm bớt đôi chút.

Anh ngồi lại xe lăn, nhẹ nhàng bế Thẩm Quả Quả ra khỏi chậu nước.
Bình Luận (0)
Comment