Chương 223:
Chương 223:Chương 223:
Gần như nhắm mắt lau khô người cho cô, thay quần áo lót và quần áo ngủ.
Nói thật, trong suốt quá trình, anh cũng không dám mở mắt nhiều.
Không phải sợ mình chết vì mất máu, mà là lo mình mất kiểm soát.
Quả Quả nhỏ của anh... chuyện đó, nhất định phải được sự đồng ý của cô mới được.
Đặt Thẩm Quả Quả lên chiếc giường lớn mềm mại, đổi một chiếc khăn sạch, từng chút một lau tóc cho Thẩm Quả Quả.
Mười mấy phút sau, mái tóc đen nhánh mới có dấu hiệu khô.
Hoắc Đào buông khăn, nhẹ nhàng hôn lên trán mịn màng của Thẩm Quả Quả.
Lần này không có Thẩm Quả Quả nhìn chằm chằm, anh dứt khoát dùng nước tắm của vợ mình để tắm sạch sẽ cho bản thân.
Lại ngồi xe lăn, ở trong sân hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt nửa tiếng mới vào nhà. (Chính là ngẩn người)
Ngồi bên giường nhìn một lúc, thở dài, đứng dậy ngồi lên giường.
Nhấc chăn chui vào.
Chuyện đứng dậy hôm nay, lại không thể nói cho Thẩm Quả Quả biết.
Bởi vì anh thực sự không giải thích được...
Khổ não quái
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Quả Quả tỉnh dậy, vẫn chưa biết mình đã bị một người nào đó nhìn trộm.
Chỉ cảm thấy giấc ngủ này vô cùng thoải mái.
Vừa hát vừa lật xà phòng, mấy cục xà phòng này thêm một hai ngày nữa là có thể đem đi bán kiếm tiền. "Một chú ếch nhảy nhỏ vui vẻ, la la la la la!"
"Trong ao có một chú ếch xanh nhỏ vui vẻ..."
"Ơ, anh tỉnh rồi à?"
Nghe thấy động tĩnh phía sau, cô quay đầu lại, thấy Hoắc Đào mặc chỉnh tê ngồi trên xe lăn, chỉ là biểu cảm có chút không được tự nhiên.
"Tối qua anh không ngủ được sao?"
Thẩm Quả Quả đặt cục xà phòng cuối cùng vào chỗ, đi tới cúi người nhìn Hoắc Đào.
"Chậc chậc chậc, nhìn quầng thâm này..."
"Có phải tối qua chân đau không?"
Hoắc Đào không dám nhìn thẳng vào Thẩm Quả Quả,'Không."
Nhưng tầm mắt lại không tự chủ được mà dọc theo khuôn mặt Thẩm Quả Quả, di chuyển đến đôi môi, di chuyển đến cổ, xương quai xanh...
Thẩm Quả Quả thuận theo tâm mắt anh cúi đầu nhìn mình.
Cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
"Khoan đất"
"Tối qua anh có tắm không?”
"Tắm rồi."
"Vậy nên em ngủ trước?"
"Ừ"
"Em ngủ ở đâu?"
".. Trên giường." Hoắc Đào ngẩng đầu nhìn trời, không dám nhìn Thẩm Quả Quả.
Thẩm Quả Quả mang vẻ mặt nghi hoặc, nửa tin nửa ngờ quay người đi chuẩn bị bữa sáng.
Hoắc Đào phía sau thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi không tồn tại trên trán, vội vàng đi rửa mặt đánh răng.
Bữa sáng hôm nay, ngoài canh vẫn là canh.
Thẩm Quả Quả ngán ngẩm.
Cô muốn ăn quẩy, bánh bao, hủ tiếu, bánh xếp, bánh tráng trứng, bánh trôi tàu, tàu hũ não...
Nhưng đến giờ, cô vẫn chưa nghe nói đến loại cây chứa tinh bột nào trong thành.
Vì vậy khi ăn sáng, cô không có hứng thú, chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Hoắc Đào có chút lo lắng mở miệng,'Quả Quả... em không vui sao?"
Thẩm Quả Quả bĩu môi,'Không có."
Chỉ là không ăn được đồ mình thích, hơi buồn thôi.
Nhìn thấy bảo bối trong lòng không vui, Hoắc Đào cố gắng suy nghĩ, có phải mình đã làm gì không tốt, khiến Quả Quả không vui rồi không.
Nghĩ đi nghĩ lại, chẳng lẽ là phát hiện ra anh vừa nói dối?
Hoắc Đào buông đũa,'Khụ khụ, cái đó..."
"Quả Quả à, tối qua... tối qua là anh không đúng, anh không nên..." Hoắc Đào còn chưa nói hết lời, từ mặt đã đỏ đến tận cổ.
"Cái gì cơ? Tối qua anh làm sao?"
Thẩm Quả Quả nhìn anh bằng đôi mắt to tròn.
"Tối qua anh không cố ý nhìn, là em ngủ thiếp đi trong chậu nước, anh... anh gọi em dậy, em không tỉnh, anh mới bế em..."
Thẩm Quả Quả: ...
Đầu óc ong ong, chắc chắn là do ngồi dậy quá nhanh.
Cũng run rẩy hỏi,'Rồi... rồi sao nữa?"
Hoắc Đào cũng liều mạng rồi, mình đã chọc cho vợ không vui, thành thật khai báo đi. "Anh thề, anh không nhìn thấy gì hết, lau người cho em anh cũng nhắm mắt."
Thẩm Quả Quả đứng bật dậy.
Trời ạ, anh đang nói cái gì vậy!
"Anh thực sự không nhìn thấy gì hết, lúc mặc quần áo cho em anh cũng nhắm mắt...