Chương 316:
Chương 316:Chương 316:
Một phụ nữ ăn mặc hơi cầu kỳ, dẫn theo một bé gái khoảng năm tuổi đi mua đồ.
Cô ta chọn loại năm trăm tỉnh tệ.
Bé gái: 'Mẹ, sao không mua loại một nghìn tinh tệ, không mua cho ông ngoại sao?”
Phụ nữ: "Ông ngoại con đi săn hoang ở bên ngoài rồi, đợi ông ấy về chúng ta sẽ mua tiếp."
Bé gái vẻ mặt mất mát,Ồ, con biết rồi, ông ngoại đã chết, mọi người đều lừa con, chỉ nói là ông ấy đi ra ngoài."
Phụ nữ lập tức xách bé gái lên, đá không nhẹ không nặng vào mông, Suốt ngày nói bậy bạ gì thế? Ông ngoại con vẫn khỏe lắm!"
"Ai nói với con là ông ấy chết?"
Bé gái lập tức tủi thân, đôi mắt to ngấn lệ,'Cô viện trưởng nói, sau khi người ta chết, người nhà sợ người khác đau lòng, nên sẽ tuyên cha với bên ngoài là người đó đã đi rồi, hoặc là đi xa."
Người phụ nữ đưa tay khẽ chọc vào đầu bé gái, vẻ mặt bất lực,'Ông ngoại con thực sự là đi săn ở vùng hoang vu cùng đội, đừng có học theo cô giáo của con."
"...
Cảnh tượng này khiến mọi người xung quanh đều che miệng cười khúc khích.
Thẩm Quả Quả cũng không nhịn được bật cười, bé gái này muốn làm ông ngoại cô bé chết vì hiếu mất.
Gần đây đúng là có rất nhiều đội đi săn giết dị thú bên ngoài, người đi lại trên đường phố Phong Thổ Thành cũng ít đi rất nhiều.
Cô cũng không xem nữa, đứng dậy quay về sân giữa, lúc này vòng tay nhận được tin nhắn mẹ Lam Cầm gửi đến.
Thẩm Quả Quả xem xong, đôi mắt lập tức sáng lên. He he, cuối cùng cũng có thể ra ngoài rồi.
Cô chống nạnh đứng trong sân, hét lên tâng trên "Hoắc Đào, anh hai xuất viện rồi, chúng ta đi thăm anh ấy!"
Hoắc Đào thò người ra từ trên lầu, do dự một lúc rồi nói,'Được."
Trước khi ra cửa, anh còn nhét vào túi vải nhỏ mấy miếng vải lót sạch sẽ.
Thẩm Quả Quả nhìn mà trán giật giật, nhịn nửa ngày, vẫn thôi, không muốn nói chuyện.
Hai người nắm tay nhau đi về phía Bắc Thành.
Thẩm Quả Quả ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời màu vàng đất, hình như lại bắt đầu âm u rồi,'Hoắc Đào, anh có thấy dạo này mưa nhiều không?"
Hoắc Đào suy nghĩ một chút,'Có thể là trên hoang nguyên lại có mắt bão rồi."
Thẩm Quả Quả thông qua sự hiểu biết không ngừng, đại khái hiểu được, mắt bão có thể là thứ giống như lốc xoáy trên mặt đất, sẽ mang theo gió lớn và mưa bão.
"Vậy nếu mắt bão nhiều, sẽ không hình thành siêu mắt bão sao?"
Thẩm Quả Quả đặt câu hỏi.
Mặc dù thế đạo đã thay đổi, nhưng quy luật của tự nhiên vẫn tồn tại ít nhiều chứ, áp suất khí quyển khác nhau, hình thành mắt bão.
Mắt bão nhiều, các khí quyển lớn nhỏ nuốt chửng lẫn nhau, hình thành siêu khí quyển...
Hoắc Đào suy nghĩ một chút, đáp,'Vài năm trước, lúc đó anh vẫn là chiến sĩ trung cấp, trên hoang nguyên đã từng có một lần xuất hiện siêu mắt bão."
"Nhưng siêu mắt bão đó chỉ sượt qua Phong Thổ Thành, không gây ra thiệt hại lớn."
Ừm.
Thẩm Quả Quả im lặng, đầu óc nhanh chóng hoạt động,'Mắt bão bình thường, hình thành siêu bão, đại khái cần bao lâu?" Hoắc Đào lắc đầu “Anh cũng không biết."
Được rồi.
Gác chuyện này sang một bên, Thẩm Quả Quả gõ cửa sân nhỏ Bắc Thành.
Người mở cửa là Thẩm Thiên Lương, Vương Như và những người khác đều không có ở đó, hẳn là đang làm việc ở lò mổ.
"Cha, mẹ, anh hai!"
Thẩm Quả Quả chạy nhanh vài bước, đi vòng quanh Thẩm Nhị Hoa mấy vòng/'Hồi phục không tệ.”
Thẩm Nhị Hoa vung vẩy cánh tay phải trống rỗng,'Đương nhiên rồi, em không thấy anh béo ra sao à? Mỗi ngày Vương Cát đều mang đồ ăn ngon đến, ngon hơn nhiều so với thuốc dinh dưỡng."
Thẩm Quả Quả cười ngọt ngào,'Anh hai dù có béo thì cũng đẹp trai."
Được em gái khen ngợi, Thẩm Nhị Hoa cười rất vui vẻ.
Hoắc Đào tiến lên một bước, đưa tay vỗ vai anh ta,'Anh hai, dùng tay trái đã quen chưa?”
Thẩm Nhị Hoa dùng tay trái tùy tiện cầm một vòng ruột già chiên đặt trên bàn, nhét vào miệng,'Ăn uống thì không thành vấn đề."