Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317:

Chương 317: Chương 317:Chương 317:

Có thể thấy, Thẩm Nhị Hoa là người lạc quan bẩm sinh.

Cũng có lẽ là ở thế giới phế tích, mọi người đã quen với việc mất tay mất chân.

Tóm lại, nhìn thấy anh hai khỏe mạnh trở lại, Thẩm Quả Quả vui mừng từ tận đáy lòng.

"Quả Quả, ngôi nhà mới này, cha thích lắm, thoải mái hơn nhiều so với ở nhà họ Thẩm trước đây."

"Không ngờ mấy năm không gặp, em gái thực sự trưởng thành rồi."

"Em yên tâm, anh hai sẽ luyện tập dùng tay trái cho tốt, đến lúc đó cũng sẽ đi săn dị thú."

Thẩm Nhị Hoa vừa nói vừa nhét thêm một miếng đồ ăn ngon,'Bao giờ thì cho anh cả, chị dâu và Đậu Đậu về vậy?”

Đậu Đậu chính là vợ của Thẩm Nhị Hoa.

Mặc dù là người bình thường, nhưng tính tình cô ta hoạt bát đáng yêu, rất hợp với Thẩm Nhị Hoa.

Có thể thấy, anh hai Thẩm Nhị Hoa nhớ vợ rồi.

Thẩm Quả Quả an ủi anh ta,'Đừng vội, sẽ sớm thôi."

Đợi cô xử lý xong nhà họ Mã, xóa bỏ mối đe dọa, cả nhà sẽ có thể đoàn tụ hoàn toàn.

Bây giờ nếu hấp tấp trở về, lỡ như có chuyện gì xảy ra, chỉ khiến cô rơi vào thế bị động.

"Được rồi."

Thẩm Quả Quả quay sang Thẩm Thiên Lương,'Cha, cha biết về siêu mắt bão không? Kể cho con nghe đi."

Thẩm Thiên Lương không biết cô muốn làm gì, nhưng con gái có nhu cầu, tất nhiên phải đáp ứng.

"Đó là chuyện của nhiều năm trước rồi, lúc đầu, mọi người đều nghĩ, chỉ là một trận mưa lớn bình thường, không ngờ trận mưa đó, kéo dài đến mười mấy ngày."

"Gió trên hoang nguyên dường như không bao giờ ngừng, mưa lớn như trút nước."

"Các đội còn đang hoạt động trên hoang nguyên, hầu như đều chết hết."

"May mắn thay, siêu mắt bão đó chỉ đi qua rìa Phong Thổ Thành, trong thành không thiệt hại lớn, còn một căn cứ không xa chúng ta, nằm ngay tâm bão, sau cơn bão thì hoàn toàn bị phá hủy, đến giờ vẫn chưa xây dựng lại."

Thẩm Thiên Lương nhắc đến siêu mắt bão, cảm khái rất nhiều.

Thẩm Quả Quả hỏi thêm một số chỉ tiết rồi mới rời đi.

Trên đường đi, Hoắc Đào hỏi cô,'Em lo lần này sẽ có siêu mắt bão sao?"

Thẩm Quả Quả gật đầu/Ở trung tâm chỉ huy, có thể tra được những tài liệu này không?”

Hoắc Đào kéo cô, quay đầu đi về phía trung tâm chỉ huy,"Trung tâm chỉ huy có biên niên sử, hẳn là có thể xem được."

Đến trung tâm chỉ huy, Hoắc Đào trực tiếp dẫn Thẩm Quả Quả lên tầng ba, trước cửa có một tấm biển sắt, trên đó in dòng chữ "Biên niên sử trọng đại của Phong Thổ Thành."

Người máy ở cửa chặn hai người lại.

[Ting, xin hãy ủy quyền]

Thẩm Quả Quả cau mày, nhìn Hoắc Đào,'Phải làm sao đây?"

"Để anh thử xem."

Hoắc Đào giơ vòng tay, đặt lên màn hình hiển thị trên ngực người máy.

[Ting, chiến sĩ cao cấp, anh có quyền vào]

[Ting, xin hãy ủy quyền] Thẩm Quả Quả vẫn bị chặn ở bên ngoài. "Được rồi, anh vào xem đi, tất cả những nội dung về siêu mắt bão, đừng bỏ sót cái nào, em ở ngoài này đợi anh."

Thẩm Quả Quả để Hoắc Đào vào tra tài liệu, còn mình thì ở ngoài đợi, chỉ có thể như vậy.

Vấn đề thân phận của mình rốt cuộc phải giải quyết thế nào đây!

Thẩm Quả Quả ngồi xổm ở cửa không ngừng gãi đầu.

Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn robot,'Không thể để tôi vào sao?"

[ít

"Tôi đảm bảo sẽ không làm hỏng tài liệu."

Cô thực sự muốn vào trong, muốn xem lịch sử của Phong Thổ Thành, muốn biết mình đang ở đâu, muốn biết dòng chảy lịch sử như thế nào.

Đặc biệt là thế kỷ 21, mọi thứ trước Đại biến động, nền văn minh rực rỡ của loài người, trong lịch sử của thời đại đất hoang, có phải cũng chỉ có vài chữ không.

[rít

Sau khi kêu tít vài lần, robot canh cửa dứt khoát không thèm để ý đến cô nữa.

Thẩm Quả Quả buồn chán ngồi xổm ở cửa vẽ vòng tròn, chân tê thì ngồi xuống, ngồi đau mông thì đứng lên.

Hai giờ sau, cửa phòng kêu cọt kẹt mở ra.

"Anh xem xong rồi à? Thế nào?" Thẩm Quả Quả lập tức chạy tới.
Bình Luận (0)
Comment