Chương 483:
Chương 483:Chương 483:
"Lại bị kích thích gì nữa đây?"
"Ông nội, cháu nói cho ông biết..."
Hầu Thạch ba la ba la kể lại những gì mình thấy ở bãi rác, đặc biệt miêu tả sự không vui của nhà họ Lam.
Trưởng tộc họ Hầu thì nắm bắt được thông tin quan trọng hơn: "Ý con là Thẩm Quả Quả một mình đã sửa được nhiều rô bốt như vậy?"
"Đúng vậy!"
"Ông nội, cháu thấy làm thợ máy thật ngầu, ông cho cháu đi bái sư đi."
"Hừ, con là rắm ở rốn, đừng có nghĩ sao nói thế, biết không?" Trưởng tộc họ Hầu không phải coi thường đứa cháu mình, mà là dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Thẩm Quả Quả chắc chắn sẽ không coi trọng nó.
"Á? Sao ông nội lại nói thế? Cháu biết làm sao được!"
"Không biết thì cút sang một bên, nếu không được thì đến chỗ tổ tiên mà hiếu thuận đi!"
"Vâng."
Khác với cảnh mẹ hiền con thảo của nhà họ Hầu, bầu không khí nhà họ Lam thì căng thẳng hơn nhiều.
Người thợ máy lớn tuổi nhất của nhà họ Lam, Lam Nguyên Bạch vốn đã rất không vui khi bị quấy rầy, nghe xong lời kể của Lam Điền Ngọc thì càng tức giận hơn.
"Chưa có gì chắc chắn, Thẩm Quả Quả không phải nói rồi sao, cô ta sẽ không đi thi chứng nhận thợ máy, anh vội cái gì?"
"Anh không mở cửa hàng đồ ăn nữa sao? Không bận sao? Cả ngày chạy lung tung lo bò trắng răng."
Lam Điền Ngọc bị mắng một trận, cũng không dám cãi lại, kiên nhẫn trả lời. "Mới khai trương hai ngày đầu còn được, doanh thu mỗi ngày khá nhiều, nhưng sau khi cửa hàng đồ ăn của Quả Quả mở lại, thì sanh ý của chúng ta giảm rất nhanh."
"Không thể lôi kéo anh em Vương Cát về sao?" Lam Nguyên Bạch nhàn nhạt hỏi ngược lại.
"Thử rồi, cho gấp mười lần tiền sao họ cũng không đến, hơn nữa còn sợ xảy ra chuyện, ngoài cửa hàng đồ ăn của Quả Quả, lò mổ và nhà ra, họ không đến bất cứ đâu, người của chúng ta căn bản không có cách nào tiếp cận."
Lam Nguyên Bạch hừ lạnh một tiếng: "Đồ ngu, bắt không được người thì anh không biết ra tay từ nguyên liệu sao?"
"Ờ phải ha, ngài nói đúng."
Lam Điền Ngọc nghĩ đến điều gì đó: "Gần đây chúng ta để lại đủ linh kiện xuất kho rồi, vẫn là nên ra tay sớm thôi!", không biết vì sao, ông ta luôn có một nỗi bất an mơ hồ.
"Anh cứ sắp xếp đi, chuyện nhỏ thế này đừng làm phiền tôi, gần đây tôi đang nghiên cứu chức năng mới của vòng tay."
"Vâng", Lam Điền Ngọc trước mặt Lam Nguyên Bạch không dám làm càn, lặng lẽ lui xuống. ...
Khi Thẩm Quả Quả đến phủ thành chủ, Chu Quảng Bình, Thủy đại nhân cũng đã đến.
Trong sân hiếm khi được bố trí người máy tuần tra.
Có thể thấy mức độ bảo mật của cuộc họp lần này cao như thế nào.
Tề Đông Phương hiện tại không còn tâm trạng để so đo chuyện thằng con trai trời đánh dám mang vợ ông ta đi đâu mất, chuyện mạch nước ngầm của Phong Thổ Thành một ngày không làm rõ, ông ta ngồi không yên.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ngồi xuống bàn họp.
Tê Đông Phương tươi cười, hoàn toàn không nhìn ra con người vài giờ trước còn muốn san bằng cửa hàng đồ ăn của Quả Quả. "Nghe Ô Vi nói, kỹ thuật sửa chữa của cô không tệ, có hứng thú tham gia chứng nhận thợ máy không?”
Thẩm Quả Quả vội vàng từ chối, nói rằng mình không có chí đó.
"Nếu không phải ngài và đại nhân Ô Vi hết lòng ủng hộ, đưa đến nhiều linh kiện như vậy, tôi không thể sửa được."
Nhiều linh kiện như vậy?
Tề Đông Phương quay đầu nhìn Ô Vi.
Ô Vi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lặng lẽ không nói gì.
Thẩm Quả Quả chuyển chủ đề, hướng sang Thủy đại nhân: "Đại nhân, đưa tôi xem tài liệu về nước ngầm tìm được đi."
Thủy đại nhân đưa một màn hình điều khiển: "Tất cả đều ở đây."
"Có một số tài liệu giấy, nếu tôi mang ra khỏi trung tâm chỉ huy sẽ có ghi chép, tôi sợ người có lòng phát hiện, nên đã chụp lại."
"Đại nhân quả nhiên chu đáo", Thẩm Quả Quả khen một câu.
Tài liệu ghi chép rất ít.
Rất nhanh cô đã xem xong.