Chương 484:
Chương 484:Chương 484:
Kết hợp với kiến thức địa lý kiếp trước, cô có thể suy đoán đại khái, con sông khô cạn ở đây chính là sông Vị, là nhánh lớn nhất của sông Hoàng Hà.
Hoàng Hà có nhiều nhánh, những nhánh này và những mạch nước ngầm đều dựa vào sông Hoàng Hà để cung cấp.
Chỉ là tài liệu cho thấy, sông Hoàng Hà cũng sắp khô cạn.
"Theo lý mà nói, dưới lòng đất Phong Thổ Thành có sông ngầm, nguồn nước chúng ta sử dụng hẳn là đều đến từ sông ngầm."
Thẩm Quả Quả ngứa tay, rất muốn viết gì đó, đáng tiếc ở đây không có giấy bút.
Chỉ có thể để Hoắc Đào ghi vào vòng tay.
"Thành chủ đại nhân, người máy muốn xuống lòng đất, thì xuống từ đâu ạ?" Thẩm Quả Quả hỏi.
"Ta và Thủy đại nhân đã bàn bạc rồi, xuống từ phía dưới thiết bị lọc nước", Thủy đại nhân đã có phương án.
"Tôi còn cần thiết bị ghi hình, thiết bị truyền dẫn, thiết bị liên lạc."
"Thiết bị ghi hình và thiết bị truyền dẫn thì không sao, còn thiết bị liên lạc... chỉ có thể dùng vòng tay", Thủy đại nhân suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Haiz...
Thẩm Quả Quả muốn nhất chính là chức năng gọi video.
"Có mấy vấn đề, thứ nhất, làm thế nào để chỉ huy nhiều người máy như vậy?"
"Thứ hai, dưới lòng đất có phủ sóng tín hiệu không?"
"Thứ ba, pin năng lượng mặt trời của người máy có thể duy trì được bao lâu? Dưới lòng đất không có ánh sáng", đương nhiên, ánh sáng mặt trời trên mặt đất cũng chẳng ra sao.
Những nghiệp vụ này đều nằm trong phạm vi trách nhiệm của Chu Quảng Bình. Chu Quảng Bình bắt đầu giải đáp.
"Quả Quả, có thể thiết lập chương trình, giống như tôi chỉ huy người máy tuần tra vậy, thiết lập cho người máy của cô là được."
"Dưới lòng đất chỉ cần không quá sâu quá xa, đều có phủ sóng tín hiệu."
"Sâu và xa như vậy, có dữ liệu không?" Thẩm Quả Quả hỏi.
Chu Quảng Bình lắc đầu: "Không có, trong tài liệu không có ghi chép về việc người máy xuống lòng đất, mặc dù mỏ bên kia cũng có công việc dưới lòng đất, nhưng đó là chỉ huy cũng ở dưới lòng đất, không thể tham khảo."
"Nhưng cô yên tâm, chỉ cần thiết lập tốt, người máy sẽ tự quay lại, nhiều lắm thì xuống thăm dò thêm vài lần."
"Bình thường pin có thể duy trì được năm ngày."
Có được thông tin mình muốn, Thẩm Quả Quả tắt màn hình, suy nghĩ một chút, quay sang Hoắc Đào: "Hay là, em xuống cùng nhỉ?"
"Không được", không đợi người khác nói, Hoắc Đào đã phản đối trước.
Chu Quảng Bình cũng phản đối theo.
Ô Vi khuyên theo: "Đúng vậy, Quả Quả đại đầu bếp, cô vẫn nên cẩn thận một chút”,
ồ.
Thẩm Quả Quả gãi gãi đầu, vừa rồi chỉ là nhất thời nóng đầu.
"Em không đi, em không đi."
Sau một hồi bàn bạc, Thẩm Quả Quả định ra phương án hành động và thời gian, hai người đứng dậy về nhà.
Hoắc Đào suốt dọc đường mặt lạnh tanh, Thẩm Quả Quả cọ cọ vào cánh tay anh.
"Ôi chao, em đã nói rồi, em sẽ không đi mà."
"Vừa rồi chỉ là nhất thời nóng đầu, nói miệng nhanh hơn não."
"Xin lỗi mà!" Hoắc Đào vốn không chịu được Thẩm Quả Quả làm nũng, chưa đầy mấy phút đã đầu hàng: "Vậy lần sau em không được như vậy nữa."
"Cho dù là mạo hiểm, thì có chồng ở đây, cũng không đến lượt em."
"Chết tiệt! Nói gì vậy! Anh cũng không được đi!" Thẩm Quả Quả không chịu.
"Được, anh cũng không đi, em cũng không đi, chúng ta đều không đi, để người máy đi"
Hoắc Đào bế ngang Thẩm Quả Quả lên lầu.
Một bên lên lầu, một bên cúi đầu hôn lên trán và chóp mũi Thẩm Quả Quả hai cái.
"Ôi chao, anh buông em ra, bẩn lắm, hôm nay ở bãi rác lâu như vậy."
"Không sao, rửa là sạch."
"Vậy anh buông em xuống, em phải đi tắm."
"Không, hôm nay em vất vả rồi, tiếp theo đừng cử động."
"Em không cử động thì tắm thế nào!!!" Thẩm Quả Quả giãy giụa.
"Anh tắm cho em."
"Em không... ưm...'
Căn nhà nhỏ, lại một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau, cửa hàng đồ ăn Quả Quả vẫn kinh doanh bình thường, cửa hàng xà phòng cũng không bị ảnh hưởng.