Chương 556:
Chương 556:Chương 556:
"Vương Ý, tôi đã chuyển sao tệ vào vòng tay thanh toán của tiệm, lát nữa có người đến đổi sao tệ, anh chuyển một nghìn cho họ là được."
Vương Ý run rẩy đưa tay ra cầm vòng tay: "Bà chủ, thật sự phải cho sao?"
"Thật mà, yên tâm, lát nữa sẽ có người máy đến giúp đỡ, chúng sẽ giúp anh ghi nhớ có người nào nhận sao tệ trùng không."
Vương Ý:...
Đây là trọng điểm sao?
Trọng điểm là, đây phải là bao nhiêu sao tệ chứ...
"Đi đi."
Thôi: "Vâng, bà chủ."
Cuối cùng Vương Ý vẫn đi thực hiện sự sắp xếp của Thẩm Quả Quả.
Hoắc Đào cọ mũi Thẩm Quả Quả: "Nhà họ Lam giờ chắc hoảng lắm."
Anh đoán được Thẩm Quả Quả muốn làm gì.
Thẩm Quả Quả bắt lấy ngón tay anh: "Hừ, em thấy nhà họ Lam không thông minh vậy đâu."
"Để em xem nào, tiếp theo tìm ai diễn trò đây?"
Giống như cô nghĩ, sau khi nhà họ Lam nhận được tin này, lại không nghĩ ra được gì.
Lam Điền Ngọc nhíu chặt mày: "Con Thẩm Quả Quả này, lần nào cũng dùng thủ đoạn bẩn, nó muốn làm gì?"
Những người bên dưới không dám thở mạnh.
Nhà họ Lam rất kỳ vọng vào tiệm ăn, trước sau đã đầu tư không ít tiền, bây giờ làm ăn không tốt, lại dùng chiêu này, nghĩ kỹ cũng có thể hiểu được. Nhưng Thẩm Quả Quả muốn làm gì?
WALL-E mang loa nhỏ đi khắp thành phố.
Điểm mọi người chú ý không phải là tiệm ăn Quả Quả xử lý nguyên liệu không đúng cách, mà là thật sự có thể đi nhận một nghìn sao tệ không?
Mọi người do dự xếp hàng ở tiệm.
Cho đến khi có người chạy ra với vẻ mặt phấn khích: "Thật đấy!!!"
Anh ta làm việc quần quật cả tháng cũng chỉ kiếm được ba nghìn sao tệ, hôm đó vừa được phân phối đối tượng, gia đình ăn mừng nên mới bỏ tiền mua đồ ăn năm trăm sao tệ.
Kết quả hôm nay đã nhận được một nghìn sao tệ!
Một truyền mười, mười truyền trăm, mọi người đều đến tiệm ăn nhận sao tệ.
Không ít người còn cố ý xin nghỉ để lấy lại vốn.
Tất nhiên, trừ những gia tộc kia, bọn họ cũng nghe nói chuyện này, nhưng nhà nào lại vì một nghìn sao tệ mà cố ý xếp hàng chứ?
"Tiệm ăn Quả Quả rốt cuộc là xử lý nguyên liệu không đúng cách thế nào vậy?"
"Không biết!"
"Nghe nói là ruột thú ô kim, nhưng tôi thấy khả năng đó không cao."
"Đúng vậy, tôi cũng thấy không thể nào, nếu không thì tiệm ăn Quả Quả lấy đâu ra can đảm làm vậy?"
Mọi người vừa bàn tán vừa xếp hàng.
Nhà họ Lam âm thầm quan sát, tức muốn chết.
(3)
Rõ ràng là muốn phá hỏng tiệm ăn Quả Quả, sao người lại càng ngày càng đông thế này!
Bọn họ không biết rằng, chuyện này chỉ là khởi đầu, Thẩm Quả Quả đang chờ xem vở kịch hay phía sau đây.
Hai ngày nay, mọi người trong thành phố đều không làm gì, chỉ tìm kiếm lịch sử thanh toán trong vòng đeo tay, những người đã tiêu tiền ở tiệm ăn Quả Quả trong ba mươi ngày gần đây đều vui mừng khôn xiết.
Những người chưa tiêu tiền thì hối hận đến mức dậm chân.
Biết thế đã đi mua rồi, dù chỉ là suất hai trăm sao tệ cũng được.
Thậm chí tin tức còn truyên đến các căn cứ khác xung quanh.
Thẩm Quả Quả đã tính toán, một tháng cô chỉ bán được một vạn suất.
Vài ngày trước còn đóng cửa mấy ngày, vậy thì coi như đã bán được tám nghìn suất, một suất một nghìn sao tệ, tức là tám triệu.
Huống hồ còn có một số người giàu sẽ không đến đổi.
Những sao tệ này cũng coi như lấy của dân dùng cho dân.
Quan trọng hơn là, cô sẽ dùng hành động tiếp theo để hoàn toàn phá hỏng nhà họ Lam.
Hôm nay nhà họ Lam dám vu khống cô không làm sạch nguyên liệu, ngày mai sẽ dám vu khống cô giết người, ngày kia sẽ dám ra tay với gia đình cô.
Hừi
Hầu Thạch kể lại chuyện này một cách sống động cho Tề Đông Phương nghe, tay Tề Đông Phương đang cầm màn hình điều khiển khẽ khựng lại.
Nhà họ Lam...
Có lẽ bây giờ chính là thời điểm xử lý nhà họ Lam.
"Cậu suốt ngày ở đây với tôi, làm sao biết được nhiều chuyện như vậy?" Tề Đông Phương tùy ý hỏi.