Chương 557:
Chương 557:Chương 557:
"Ờ..." Hầu Thạch nằm bò trên bàn của Tề Đông Phương: "Thưa ngài, Thẩm Quả Quả đã sắp xếp nhiệm vụ cho tôi, tôi muốn xin nghỉ."
"Nhiệm vụ gì?”
"Thẩm Quả Quả bảo tôi đi... ờ, đi làm gì ấy nhỉ?" Hầu Thạch đột nhiên ngẩn người, suy nghĩ mấy giây: "Đi thoát y, đúng rồi, thoát y."
Hầu Thạch khẳng định chắc nịch.
Tề Đông Phương đau đầu, buông màn hình điều khiển xuống xoa xoa thái dương.
"Có phải đi làm người lôi kéo không?"
Hầu Thạch vỗ đầu: "Đúng rồi, đi làm người lôi kéo, hì hì."
Tề Đông Phương bất lực phất tay: "Cho cậu nghỉ một ngày, ngày kia nhớ đúng giờ đến làm việc, còn rất nhiều việc phải làm."
Lời còn chưa dứt, trong phòng đã không còn bóng dáng Hầu Thạch.
Chỉ còn lại Tê Đông Phương, nhìn ánh đèn mà ngẩn người.
Dạo này không biết sao con trai cả của ông ta cứ ở lì trong biệt viện không chịu ra ngoài.
Con trai thứ hai thì rất ngoan ngoãn, biểu hiện ở học đường rất tốt, thật hiếm thấy.
Những thuộc hạ đắc lực cũng có thế giới riêng của mình, những kẻ đe dọa đến ông ta và Phong Thổ Thành đều lần lượt bị hạ gục.
Khoảnh khắc thoải mái này, trong lòng ông ta lại nảy sinh một chút cô đơn.
Ông ta là chủ một thành phố, sao có thể để sự cô đơn bao trùm mình được chứ?
Ông ta đứng dậy mặc quần áo, rời khỏi phủ thành chủ, ở ngã ba biệt viện và chợ đen, ông ta do dự một chút, rồi đi vê phía chợ đen.
Ngọc Nương Tử đang buồn chán chơi một món đồ chơi nhỏ bằng gốm. Màu xanh lam, hình tròn, khuôn mặt to, trên đó in hình doraemon.
Đây là Mã Văn Tài chiêu nay mang đến, nói là nhặt được trong đống đổ nát khi đi săn hoang.
Một món đồ chơi vô dụng, nhưng lại khơi dậy trái tim của Ngọc Nương Tử.
Cửa phòng đột nhiên vang lên, bên ngoài truyên đến tiếng bước chân quen thuộc.
Cô ta nhanh chóng nhét món đồ nhỏ vào tủ, chỉnh lại quân áo, nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Thưa ngài, chỉ cần nghe tiếng bước chân là tôi biết ngay là ngài."
Ngọc Nương Tử quyến rũ vòng tay qua cổ ông ta.
Chủ động hôn ông ta.
Khi người phụ nữ ở trong vòng tay mình, cảm giác trống rỗng trong lòng Tề Đông Phương mới dần tan biến, ông ta trực tiếp bế Ngọc Nương Tử lên, đi vào phòng ngủ.
Khi tình đến nồng, Tê Đông Phương nhất thời bốc đồng.
"Sinh cho ta một đứa con đi."
Ngọc Nương Tử nhẹ nhàng đấm ông ta một cái: "Thưa ngài, đại công tử và nhị công tử đã rất xuất sắc rồi, thêm một đứa nữa để làm gì, cần gì chứ."
Đàn ông không chịu được lời khen ngợi như vậy, mặc dù trong lòng Tề Đông Phương biết, Ông Chủ Lưu và Tề Vũ không xuất sắc.
Ngọc Nương Tử ôm ông ta vào lòng.
Giữa bọn họ có bao nhiêu phần chân thành, ai mà biết được.
Sinh con để làm gì? Để đóng góp cho dân số của căn cứ sao? Thôi bỏ đi. ...
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cũng đang nói về Ông Chủ Lưu.
Thẩm Quả Quả: "Chú Lưu và Tề đại nhân không giống nhau chút nào, Tề đại nhân phong lưu như vậy, còn chú Lưu lại sỉ tình như thế"
Hoắc Đào: "Có lẽ vì thấy cha ruột mình phong lưu nên ông ấy mới muốn chung thủy."
Hoắc Đào vòng tay ôm lấy Thẩm Quả Quả: "Nhưng anh thì chung thủy, anh chỉ thích một mình em thôi."
Thẩm Quả Quả vùng khỏi sự trói buộc, cảm thán một câu: "Từ xưa đến nay, một vị vua có vĩ đại hay không, là ở chỗ có dẫn dắt thần dân và lãnh thổ đi đến hùng mạnh hay không, đời sống riêng tư... chỉ là điểm tô thôi."
Mặc dù Tê Đông Phương không đứng đắn trong chuyện tình cảm, nhưng xét về trách nhiệm lãnh đạo, ít nhất ông ta cũng tận tâm với Phong Thổ Thành.
Đến khi Thẩm Quả Quả định thần lại, cô ngạc nhiên phát hiện quần áo trên người mình đã bị cởi lúc nào không hay?
"Hoắc Đào!"
"Vợ ơi."
"Anh... ừm... xuống đi..."...
Ngày hôm sau, Vương Ý ngồi trong tiệm với vẻ mặt vô cảm, hai ngày nay khách đến, mua nguyên liệu thì ít, đến nhận sao tệ thì nhiều.
Anh ta đã tê liệt rồi.