Chương 695:
Chương 695:Chương 695:
"Hoắc Đào!"
Thẩm Quả Quả trực tiếp ngồi bật dậy.
Tiếng gió và tiếng súng như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Quay đầu nhìn về phía mép giường, bên cạnh không có bóng dáng Hoắc Đào.
Cô lập tức đứng dậy, kéo cửa phòng ra.
Trời đã sáng, Hoắc Đào và những người khác đang ở trong sân, không biết đang bận rộn làm gì.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người cùng quay đầu lại.
Thấy Thẩm Quả Quả mặt mày ngơ ngác, mặc đồ ngủ đứng ở cửa.
Hoắc Đào lập tức buông đồ trên tay xuống, chạy tới bế ngang người cô lên.
"Em sao vậy? Còn không đi giày.'
"Dạo này em toàn ăn chất dinh dưỡng, anh thấy em ăn uống không ngon miệng, hôm qua chúng ta gặp được một cửa hàng bán nguyên liệu nấu ăn, sáng nay anh đi mua về."
"Trưa nay chúng ta ăn thịt nướng ở sân."
"Em không phải thích ăn thịt nướng nhất sao?"
Hoắc Đào thao thao bất tuyệt, Thẩm Quả Quả không nói một lời, chỉ ngây người nhìn anh.
"Ơ... em sao vậy?"
Ưm...
Hoắc Đào còn đang ngơ ngác, Thẩm Quả Quả trực tiếp ngẩng đầu lên, hôn lên môi anh.
Thật tốt. Người yêu mà cô luôn thương nhớ vẫn ở bên cạnh.
Hoắc Đào lẩm bẩm một câu: "Đang giữa ban ngày ban mặt, không ổn lắm đâu."
Miệng thì nói vậy nhưng tay lại không thành thật...
Những người trong sân không biết trong nhà xảy ra chuyện gì.
Thấy Hoắc Đào mãi không ra, Thẩm Nhị Hoa có chút lo lắng: "Họ đang bàn bạc chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không?”
Nói xong định lên xem thì bị Quỷ Phục cản lại.
Thính lực của Quỷ Phục lợi hại hơn nhiều so với chiến sĩ cao cấp, sao có thể không nghe thấy trong nhà xảy ra chuyện gì.
Vì tốt bụng nên mới cản Thẩm Nhị Hoa lại.
"Cụ Quất, tôi chỉ lên hỏi thôi mà." Thẩm Nhị Hoa mặt đầy vẻ lo lắng.
Quỷ Phục liếc ông ta một cái: "Nếu không muốn bị đánh thì cậu cứ lên."
Ồ, thì thôi vậy.
Mãi đến trưa, mọi người đã chuẩn bị xong đồ nướng, chỉ chờ Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ra là có thể nướng ngay.
Haizzl
Ông Chủ Lưu thở dài.
Sau đó ông ta mới phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, càng nhớ công chúa Hồng Anh hơn.
Ngồi trên ghế liên tục thở dài.
Mã Văn Tài khoác vai ông ta: "Anh Lưu, tôi biết anh không nhịn được nhưng anh nghĩ mà xem, vì tương lai của anh và công chúa, hãy nhẫn nhịn chút đi."
"Đúng vậy." Ông Chủ Lưu gật đầu đồng ý.
Kiên nhẫn là điều duy nhất ông ta có thể làm lúc này.
Không ngờ Mã Văn Tài lại tiến lại gần, hạ giọng nói: "Đúng vậy, anh nhịn đi, tối nay tôi sẽ đưa anh đi chơi."
Ông Chủ Lưu: Không phải như vậy.
Trong nhà không có động tĩnh gì, mọi người chỉ đứng ngoài đoán già đoán non.
Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào chỉ ôm nhau, không làm gì cả, (tôi thề).
Chỉ như vậy thôi, Thẩm Quả Quả đã cảm thấy rất yên tâm rồi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Hoắc Đào không nhịn được mà hôn vợ mình liên tục, vô cùng lo lắng.
Thẩm Quả Quả vùi đầu vào lồng ngực rộng lớn của anh, lắng nghe tiếng tim đập của Hoắc Đào, khi nắm người trong tay mới cảm thấy chân thực.
Cô không nói về giấc mơ đó.
Cô sẽ dùng hết sức lực để không để chuyện trong mơ xảy ra.
Vài ngày sau, mọi người phát hiện ra Thẩm Quả Quả như biến thành một người khác, ở lì trong khách sạn, ngày đêm điên cuồng sắp xếp thông tin.
Những người khác, kể cả Hoắc Đào, đều không dám nói thêm một lời nào.
Hôm đó, Hầu Thạch trở về, lặng lẽ tiến lại gần: "Quả Quả, tôi dẫn một người đến cho cô."
"Ừm"
Trên tường và sàn xi măng trong phòng khách sạn toàn là chữ phấn của Thẩm Quả Quả.
"Vậy thì cô ra ngoài xem đi."
Trong phòng không còn chỗ để chân, Hầu Thạch gọi Thẩm Quả Quả ra ngoài.
Thẩm Quả Quả đặt phấn xuống, lau tay, đi ra sân thì thấy một người quen đã lâu không gặp.
"Lâu rôi không gặp, đầu bếp Lý."
Đúng vậy, người mà Hầu Thạch dẫn về chính là đầu bếp Lý đã biến mất từ lâu. Đầu bếp Lý đã thay đổi rất nhiều, mặc dù vẫn giữ thái độ kiêu ngạo như trước nhưng cả người tự tin và thoải mái hơn.