Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 704 - Chương 704:

Chương 704: Chương 704:Chương 704:

Anh ta biết rõ những ai là người quyền quý trong liên bang nên ở sòng bạc, chỉ cần thấy người lạ mặt, chắc chắn là dân nghèo hoặc người ngoài.

Có người nhận ra anh ta, nhường chỗ cho anh ta.

Ngạo Long không để ý đến những điều này, trực tiếp ngồi xuống.

Nỗi tức giận trong lòng trực tiếp đổi thành tiền cược, bất kể lớn nhỏ, đều mua hết.

Hai vòng sau, ngay cả chiến sĩ bên cạnh cũng bắt đầu theo anh ta mua.

"Hừ, cũng có mắt nhìn đấy."

Chiến sĩ cười ngại ngùng.

Chơi chán, Ngạo Long đứng dậy định đổi bàn thì bị chiến sĩ kia đứng dậy chặn lại: "Vị đội trưởng này, cho hỏi một chút, ván sau anh định chơi lớn hay nhỏ?”

Ngạo Long nhìn anh ta một cái: "Nhỏ, sao thế?"

"Cảm ơn anh, không có gì."

Chiến sĩ quay đầu nhìn chằm chằm vào vòng tay, người bên cạnh nói nhỏ: "Này, cậu cẩn thận một chút đi, đây là tiền để chữa bệnh cho người nhà cậu đấy."

Chiến sĩ lắc đầu: 'Không sao, vốn dĩ tiền sao cũng không đủ nữa, tôi tin tưởng vị đội trưởng này, đánh cược một phen."

??

Ngạo Long dừng bước, dừng lại nhìn chiến sĩ đặt cược, mở màn.

Đáng tiếc, chiến sĩ không may mắn như vậy, trực tiếp mở ra một con lớn.

"Tôi..."

Chiến sĩ chán nản ngồi xuống ghế, hai tay che mặt, bắt đầu nức nở: "Phải làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ?"

Chiến sĩ bên cạnh vỗ vai anh ta, an ủi: 'Đã bảo cậu đừng tin tưởng người khác như vậy... Dù sao cũng là số mệnh, đừng khóc nữa, người khác không thể đền cho cậu hai vạn tiền sao này đâu."

Đừng nói đến bình thường, ngay cả khi Ngạo Long đang vui vẻ, cũng không ai dám lừa anh ta.

Hai người này đúng là gan lớn, mấy ngày nay ở Hồng Lâu làm chuyện này, cũng có lúc đắc thủ, chỉ là không ai gây chuyện, Hồng Lâu mới không quan tâm.

Ngày ngày có nhiều người ra vào như vậy, chút trí thông minh này cũng không có, bị lừa là đáng đời.

Nhưng hôm nay... lại đụng phải xương cứng.

Tùy tùng nghe xong liền biết chuyện gì xảy ra, sợ là hai người này không biết Ngạo Long là ai, cả gan lừa tiền đến tận đầu nhà họ Ngạo.

Đang định tiến lên quát tháo thì bị Ngạo Long giơ tay ngăn lại, anh ta cười giả tạo: "Số tiền này thì đáng là cái gì chứ."

Nói xong, anh ta trực tiếp chuyển cho hai người năm vạn tiền sao.

Cuối cùng còn nói thêm một câu: "Nhanh về cứu người đi, người còn sống mới có hy vọng."

Hai người lộ vẻ vui mừng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh hoàng của những người xung quanh.

Hôm nay tiểu công tử nhà họ Ngạo bị làm sao vậy?

Còn nhìn xung quanh, xem công chúa Hồng Anh có đến không.

Hai người kia dễ dàng có được năm vạn tiền sao, cũng sẽ không ở lại đây chờ, họ phải rút lui.

Ở liên bang mấy ngày nay, số tiền lừa được đã đủ rồi, ngày mai họ sẽ đổi căn cứ khác để tiếp tục.

Hai người cố nén tiếng cười rời khỏi Hồng Lâu, Ngạo Long đút tay vào túi, dẫn người đi theo ra ngoài. "Công tử Ngạo không chơi nữa sao?"

"Không chơi nữa."

Đôi môi mỏng của Ngạo Long cong lên tà mị, chỉ những người quen anh ta mới biết, sợ là có người phải mất mạng vì chuyện này.

Chiến sĩ tùy tùng đi theo anh ta rùng mình, suy nghĩ xem có nên báo cho nhà họ Ngạo không.

Tất nhiên không phải để người nhà họ Ngạo ngăn cản, mà là để người nhà họ Ngạo chuẩn bị sẵn sàng lau đít.

Ngạo Long không xa không gần theo sau hai chiến sĩ kia.

Hai chiến sĩ trước tiên đến tiệm Lý Ký mua đồ ăn, sau đó lại đến cửa hàng gia vị mua rượu ngon, đi về phía tây thành.

Khu vực này là nơi sinh sống của dân nghèo và khách sạn giá rẻ.

Hai chiến sĩ kia khoác vai nhau đi vào một con hẻm tối tăm, đẩy mở cánh cổng sắt của một ngôi nhà.

Loại khách sạn giá rẻ này, một nhà có rất nhiều người ở, hoặc một phòng có một giường lớn.

Cổng sắt thậm chí không khóa.

Ngạo Long đứng trước cổng, một tùy tùng lập tức tiến lên đẩy cửa.

Ngạo Long đi vào, thấy hai chiến sĩ kia chui vào một căn phòng, bọn họ cũng có chút tiền, ở phòng đơn chứ không phải chỉ thuê giường lớn.
Bình Luận (0)
Comment