Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 705 - Chương 705:

Chương 705: Chương 705:Chương 705:

Ngạo Long đứng trước cửa phòng, đích thân giơ tay gõ cửa.

Trong phòng, hai chiến sĩ đang ôm tay vòng cười khúc khích, hai ngày nay không ai mở hàng, toàn nhờ hôm đó theo vị phu nhân xinh đẹp kia đặt cược mà kiếm được không ít.

Nếu không thì lỗ chết.

"Ôi, quên lấy tiền đặt cọc rồi."

"Không sao, ngày mai đi, lấy lại tiền đặt cọc rồi chúng ta đi, đến căn cứ khác, người trong sòng bạc không giàu thì cũng sang, mỗi ngày tôi đều nơm nớp lo sợ."

"Này, phú quý hiểm trung cầu mà."

"Cũng đúng, nếu như trước đây, năm vạn sao tệ phải kiếm cả năm."

Cộc cộc.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, hai người lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cảnh giác.

Một người tiến lên kéo mở cánh cổng sắt: "Ai đấy?"

"Ôi, là ngài à... Tôi, chúng tôi về thu dọn đồ đạc, rồi đến bệnh viện..."

Ngạo Long cười cười ngoắc ngoắc tay, ra hiệu cho đối phương ra ngoài một chút.

"Vâng, tôi ra ngay đây."

Người kia thò đầu ra, định nhấc chân bước ra khỏi nhà.

Nhưng tóc của hắn ta đã bị Ngạo Long túm lấy.

Ngạo Long tay trái túm lấy đầu người kia, tay phải trực tiếp kéo cánh cổng sắt, dùng sức đóng sập cánh cổng sắt lại.

Rầm!

Rầm!

Rầm! Đầu của người kia kẹt ở giữa cánh cổng sắt và khung cửa, bị đập cho kêu rắc rắc, đầu óc ong ong.

Một dòng máu nóng chảy xuống từ trán gã.

Không cần nói cũng biết, chắc chắn là chảy máu rồi.

“Buông tay, anh làm gì vậy?”

Một người khác trong phòng vội vàng tiến lên, muốn giải cứu đồng đội.

Hai người bọn họ là chiến sĩ trung cấp, Ngạo Long cũng là chiến sĩ trung cấp.

Nhưng chiến sĩ trung cấp và chiến sĩ trung cấp vẫn có sự khác biệt.

Chiến sĩ như Ngạo Long được gia tộc bồi dưỡng, sức chiến đấu, khí phách, thể lực đều mạnh hơn người thường rất nhiều.

Rắc!

Cùng với một tiếng xương vỡ, người bị kẹp trong khe cửa mềm nhữn cả người.

Ngạo Long buông tay, vuốt lại mái tóc rối bù.

Một cước đá người trên đất vào trong, dẫn theo tùy tùng trực tiếp bước vào phòng.

Một chiến sĩ khác vô cùng sợ hãi, liên tục lùi lại: "Các người muốn làm gì! Luật pháp còn có ai quản không?"

Ngạo Long căn bản không mở miệng, loại sâu kiến này nào xứng để nói chuyện với anh ta?

"Cứu mạng!"

Người kia sợ hãi đến cực điểm, đồng đội bị đánh chết ngay trước mặt gã, gã đã từng chứng kiến sự tàn bạo của hoang nguyên nhưng chưa từng thấy cảnh tượng như thế này.

Động tĩnh bên này làm kinh động những người ở các phòng khác, mọi người lần lượt đứng dậy, nằm ở trước cửa phòng của mình xem náo nhiệt.

Tùy tùng của Ngạo Long đóng sầm cửa phòng, ngăn cách tâm mắt của người khác. ÁI

ÁI

Đừng đánh nữa!

Mọi người không nhìn thấy tình hình trong phòng, cũng không nhìn thấy người ngã xuống trước cửa phòng.

Chỉ nghe thấy từng tiếng kêu thảm thiết.

"Đây là đắc tội với ai vậy?"

"Bị đánh một trận như vậy, chắc chắn phải nhập viện rồi!"

"Sẽ không bị đánh chết chứ?"

"Đừng xen vào chuyện của người khác, ở đây chúng ta ai cũng không đắc tội nổi."

Vài phút sau, họ nhìn thấy một thanh niên đầu trọc bóng dầu dẫn theo hai tùy tùng cao to rời đỉ.

Lúc rời đi, tâm trạng của thanh niên đó rõ ràng rất tốt.

Đợi đến khi bọn họ đi rồi, mới có người nghĩ đến, hay là vào xem thử, có cần đưa đến bệnh viện không.

Kết quả là bọn họ mạnh dạn đẩy cửa phòng đơn ra thì thấy hai người nằm bất động trên đất.

Đầu của một người đã biến dạng nằm sấp trên đất.

Một người khác thì cột sống gân như gãy đôi, toàn thân ở trong trạng thái kỳ dị đáng sợ, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng và sợ hãi.

“Trời ơi!"

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ chưa từng thấy cảnh tượng thảm khốc như vậy.

Ai dám ở trong căn cứ an toàn mà ngang nhiên giết người như vậy? Nhưng đối phương lại làm như vậy.

Mọi người nhất thời không biết phải làm sao. "Có... có nên báo cho đội tuần tra an ninh không?" "Báo đi..."

[Ting! Ting! Xin hãy tránh đường. ]
Bình Luận (0)
Comment