Chương 734:
Chương 734:Chương 734:
"Nếu các người an phận thủ thường, căn cứ Liên bang vẫn còn chỗ cho nhà họ Ngạo, nếu không màng đến sự sống chết của Ngạo đại nhân, mà mơ tưởng đến vị trí của ông ấy, hừ."
Những lời không nói ra, mọi người đều hiểu.
Những người có mặt đều hiểu, lúc này Ngạo Hổ đã đi đâu, sống hay chết đều chưa biết.
Chỉ cần Ngạo Hổ một ngày không trở về, quyền quản lý tài chính của nhà họ Ngạo sẽ mãi mãi nằm trong tay chính quyền, không bao giờ lấy lại được...
Ấn núp trong bóng tối, Dạ Xuất Nhật không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì trong ánh mắt.
Anh ta mơ hồ cảm thấy sự mất tích của Ngạo Hổ và Ngạo Long có liên quan đến hai người đó nhưng anh ta lại không hiểu bằng cách nào.
Nhưng không sao, anh ta không quan tâm đến sự sống chết của Ngạo Hổ, chỉ muốn tìm Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả báo thù. Nhưng anh ta vừa nhân lúc hỗn loạn tìm kiếm một vòng, lại không tìm thấy người.
Anh ta đã từng chứng kiến sự sụp đổ của nhà họ Dạ, khi nhìn lại nhà họ Ngạo, anh ta càng hiểu rõ hơn.
Nhà họ Ngạo, xong rồi.
Phía bên kia, bên ngoài tường thành căn cứ Liên bang, Hầu Thạch ngồi trên chiếc thùng lớn, buồn chán nhìn ra vùng đất hoang vu.
Nơi này tuy gân Liên bang nhưng không phải cửa thành, cũng không phải đường lớn, trước không có làng sau không có chợ, gân như không có ai đi qua.
Ngay cả khi có người đi qua, người khác cũng có thể nhìn ra là cậu ta đang đợi người, sẽ không để ý nhiều.
"Đại Hoàng, đừng vội, mệt thì nghỉ ngơi một chút." Hầu Thạch mở một hộp đồ ăn nhẹ bằng sắt, tự ăn một miếng, rồi đút cho Đại Hoàng một miếng.
Đại Hoàng đang cố gắng đào hố.
Hầu Thạch liếc nhìn, đã sâu khoảng sáu mét, cao bằng hai con Đại Hoàng: "Được rồi, Đại Hoàng."
Cá vảy đá dừng lại, theo con dốc của hố lớn mà bò lên, vừa bò lên thì đất bên cạnh hố lớn đột nhiên bị đẩy ra.
Vài rô bốt thò đầu ra nhìn, thấy Hầu Thạch đang ngắm nghía cái hố.
Bên Thẩm Quả Quả muốn tìm được địa điểm đào hố của Hầu Thạch rất dễ dàng.
Chỉ cần có người ở bên ngoài căn cứ định vị là được.
Họ mang theo thùng chứa quấn xích sắt, đi qua đường ngầm phức tạp, dẫn đến tường thành.
Tường thành rất dày, muốn đục thủng quả thực không dễ, nhưng cũng không thể ngăn cản bà chủ Hồng Nguyệt Lâu kia, một thợ máy tài giỏi tuyệt đỉnh, đã để lại một cửa sau.
Cũng chính là có một vị trí rộng khoảng hai mét, không bọc sắt.
Chỉ cần đào vỡ gạch xanh là có thể chui ra ngoài thành.
Người máy leo lên trước, sau đó kéo thùng phân to tướng lên, cuối cùng là Thẩm Quả Quả, Hoắc Đào và Quỷ Phục.
Thấy mọi người đều an toàn, Hầu Thạch mới hoàn toàn yên tâm.
"Đi thôi." Thẩm Quả Quả ra lệnh, một đội người lặng lẽ đến rừng cây liễu biến dị.
Chọn một địa điểm tốt, Đại Hoàng rất hăng hái đào hố, không đến mười phút, một hố lớn đủ rộng đủ sâu đã xuất hiện.
"Thả xuống."
Thùng chứa phân được thả vào hố lớn, Đại Hoàng húc tới húc lui, lại lấp đất vừa đào ra lấp cái hố lại. Tiếp theo là chờ đợi.
Phải đảm bảo cha con nhà họ Ngạo chết hẳn mới yên tâm.
Thẩm Quả Quả ngồi trên chiếc vali bên cạnh, bắt đầu xử lý thông tin.
Tin nhắn đầu tiên là gửi cho Wall-E, bảo nó về nhà đợi.
Tin nhắn thứ hai gửi cho ông chủ Lưu và Mã Văn Tài báo bình an, nói với họ rằng mọi chuyện đều suôn sẻ.
Tin nhắn thứ ba gửi cho Ngạo Bạch, không ngờ Ngạo Bạch trả lời: "Thật ngại quá, nhà họ Ngạo dường như đã bị Thành chủ kiểm soát."
"Điều kiện trước đây tôi đã hứa với cô, Ngạo Hổ chết thì nhà họ Ngạo sẽ thuộc về cô, xem ra không thể thực hiện được rồi."
"Cô đổi một điều kiện khác đi, chỉ cần tôi có thể làm được."
Thẩm Quả Quả suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Cô chờ tôi, cùng tôi về Phong Thổ Thành, ở đó mười năm."
Cô không thể hoàn toàn tin tưởng Hồng Thanh Thiết, hơn nữa ông chủ Lưu sẽ muốn ở lại Liên bang, cô phải làm gì đó...