Chương 75:
Chương 75:Chương 75:
"Phải phải... chúng ta phải bình tĩnh."
Thẩm Quả Quả mỉm cười với Hoắc Đào, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết.
"Chú Dương, chú ngồi đi, để con làm đồ ăn ngon cho hai người."
Nói xong định đi làm, nhưng bị Dương Minh ngăn lại, trên mặt lộ vẻ hơi ngượng ngùng.
"Quả Quả, tóp mỡ và gan thú ô kim mà con làm hôm qua, dì của con ăn vào, hôm nay nói rằng ngực không còn tức nữa."
"Chú muốn hỏi, gan thú ô kim đó có còn không?"
Dương Minh đầy chờ mong, Thẩm Quả Quả lắc đầu.
Thấy ánh mắt của Dương Minh tối sầm lại, cô cười nói,'Chú Dương, tình cảm của chú và dì tốt như vậy, chú yên tâm, bệnh của dì chắc chắn sẽ khỏi."
"Sau này nếu gặp được gan, cháu sẽ làm riêng cho chú và dì."
"Được,' Dương Minh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó,'Gan con gì cũng được sao?"
Tất nhiên là không, gan người thì không được!
"Về lý thuyết, gan của thú biến dị đều được, nhưng phải xem tình hình cụ thể" Thẩm Quả Quả giải thích một câu.
Dương Minh gật đầu như có điều suy nghĩ, ngồi xuống ghế.
Thẩm Quả Quả làm món lòng già rán trước.
Cho vài thìa mỡ lợn trắng vào nồi, sau đó thái ruột già lợn màu xanh trắng thành từng miếng chéo, khi dầu nóng lên thì cho trực tiếp vào rán.
Con lợn ở thế giới này có lẽ không ngờ rằng có một ngày mỡ của mình sẽ rán chính ruột của mình.
Ruột già rán vàng ươm, sau vài phút vớt ra tiếp tục rán lại. Hoắc Đào nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thẩm Quả Quả, không nói một lời.
Còn Dương Minh thì chăm chú nhìn cách làm của Thẩm Quả Quả, trông có vẻ đơn giản, nhưng ông ta nghe nói rằng, việc chế biến nguyên liệu, nhiệt độ và cách làm đều có rất nhiều điều cần phải chú ý.
Nghề đầu bếp này không phải là dễ làm.
Có thể thấy Thẩm Quả Quả rất có năng khiếu, không, phải là đầu bếp rất tài giỏi mới đúng.
Rất nhanh, mùi thơm nức xộc vào trong mũi.
Thẩm Quả Quả cầm trước một miếng cho vào miệng, rất tốt, không có mùi tanh nào cả.
Cô chỉ rán một đĩa, đủ cho ba người.
Tại sao không rán hết? Cô có kế hoạch riêng của mình.
Nhìn thấy món ăn này, Dương Minh hơi tiếc, giá mà Thẩm Quả Quả mở một cửa hàng thì tốt biết mấy, muốn mua gì cho vợ ăn thì mua cái đó.
Cảm giác của ruột non lợn hoàn toàn khác với ruột già lợn, ruột non lợn ít mỡ hơn, ăn hơi dai, nhưng chỉ cần rán ngon thì ăn cũng ngon như thường.
Rất nhanh, một đĩa ruột non lợn cũng được bưng lên.
"Mọi người nếm thử xem!"
Hoắc Đào cầm đũa trước, gắp một miếng ruột già rán, không biết có phải vì bản thân cũng bỏ công sức vào hay không, cảm giác của Hoắc Đào rất kỳ lạ.
Trước đây anh ta luôn cảm thấy việc ra ngoài chiến đấu, tìm vật tư là một việc đủ khiến anh ta vui vẻ.
Nhưng bây giờ, anh ta đột nhiên cảm thấy, sống cùng Thẩm Quả Quả, ăn đồ ăn do Thẩm Quả Quả nấu mới thực sự là hạnh phúc.
Thậm chí còn có một cảm giác được gọi là hạnh phúc đang chảy trong tim anh ta.
Dương Minh say sưa,'Quả Quả, món này cũng ngon, cảm giác lẫn mùi vị hoàn toàn khác với món gan thú Ô Kim chiên dầu hôm qua."
Thẩm Quả Quả cười đáp,'Đây là nội tạng của thú Ô Kim cô nghĩ một lúc, vẫn không nên nói là ruột già.
"Loại nội tạng này có thể cải thiện các triệu chứng cơ thể suy nhược, nhuận tràng, giảm độc tố, cũng rất tốt cho cơ thể con người."
Lời giới thiệu của Thẩm Quả Quả trực tiếp đâm vào tim Dương Minh.
Đang định mở miệng nói gì đó, Thẩm Quả Quả võ trán,'Chú Dương chú đợi một chút, cháu cố ý để lại cho chú một nguyên liệu."
"Cố ý để lại cho chú?"
Điều này khiến người ta tò mò, Dương Minh thì càng không nghĩ ra.
Thứ như thận lợn này, tất nhiên xào là ngon nhất rồi!
Vừa rồi Dương Minh không phải đã nói sao, gan lợn rán có hiệu quả ngay, vậy thì thận lợn này... ha ha.
Cô không ăn, Hoắc Đào cũng không cần ăn, chỉ cho Dương Minh thì một nắm thận lợn là được rồi, không được, phải hai nắm, vì kế hoạch kinh doanh của cô, phải dùng liêu mạnh một chút.