Chương 76:
Chương 76:Chương 76:
Bắc nồi đun nước, rửa sạch bình rượu trắng rồi đổ vào, thận lợn đã thái sẵn, lấy hai nắm cho vào nồi đun sôi.
Thấy thận lợn hơi đổi màu thì vớt ra.
Rửa sạch nồi, hong khô, tiếp theo đổ dầu, khi dầu nóng tám phần thì cho phần thận đã khô hết nước vào xào trực tiếp.
Xèo xèol
Không có tương ớt, muốn xào thận lợn đẹp mắt thì càng phải thử thách công phu của Thẩm Quả Quả.
Thận đã hơi cháy cạnh, vừa có thể lên màu, vừa không ảnh hưởng đến hương vị.
Rắc chút muối rồi đổ ra đĩa.
Đặt món thận xào lên bàn.
Hoắc Đào vừa nhìn thấy thứ này, lông mày anh nhướng cao, nếu anh không nhớ nhầm thì Quả Quả trước đây đã nói thứ này không tốt cho chân, không cho anh ăn nhiều.
Do dự một chút, vẫn buông đũa xuống.
Hoắc Đào cười ra hiệu với Dương Minh,'Chú Dương, Quả Quả cố ý chuẩn bị cho chú đấy."
Dương Minh tò mò, gắp một miếng thận lợn thái hoa, kết cấu dai dai, hương vị lạ thường.
Không biết từ lúc nào ông ấy đã ăn gần hết nửa đĩa.
Mới kịp phản ứng lại,'"Tiểu Đào, con cũng ăn đi."
Hoắc Đào liếc nhìn Thẩm Quả Quả, Thẩm Quả Quả gắp cho anh một miếng,'Một miếng thôi, nhiều hơn thì không được."
Dù sao cô cũng muốn để anh nếm thử. "Quả Quả, nguyên liệu này... cũng có tác dụng gì đặc biệt phải không?"
Ngon thì ngon, nhưng nghe nói là chuẩn bị riêng cho mình, Dương Minh vẫn hơi hồi hộp.
Thẩm Quả Quả lại cười bí ẩn"Phật dạy, không thể nói."
Cái gì?
Hai người hơi ngơ ngác.
Ăn xong một bữa, mặt trời vừa mới lặn.
Dương Minh lau sạch dầu trên miệng, sờ bụng căng phồng, hồi tưởng lại hương vị vừa rồi,'Quả Quả, chú Dương muốn thương lượng với con một chuyện."
"Những món ăn của con, chú muốn mua một ít."
Thẩm Quả Quả giả vờ ngạc nhiên,"Chú Dương, nói mua khách sáo quá, chú có phải muốn mang về cho dì không?"
"Món ăn hôm nay tốt nhất là làm xong ăn ngay khi còn nóng, con đã chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, lúc chú đi con sẽ làm cho dì."
Dương Minh gãi đầu,"Thỉnh thoảng ăn một bữa thì không sao, nhưng nếu ngày nào cũng mang về thì... Dù sao chú vẫn có thể dùng tiền sao để mua, ở Phong Thổ Thành có rất nhiều người muốn mua mà không mua được."
"Đại đầu bếp hiếm lắm."
"Chú Dương, chú đừng khách sáo, chú đợi chút, cháu sẽ đi làm ngay."
Thẩm Quả Quả đi làm ruột già và ruột non rán, vui mừng khôn xiết.
Bởi vì kế hoạch của cô lại tiến thêm một bước.
Thận lợn rán, cô cũng làm một ít, thận lợn xào thì không được rồi.
Đựng đầy hai bát, theo lệ cũ đựng vào túi vải đựng lá dâu của Dương Minh,"Chú Dương, chú nhanh mang về cho dì đi, nguội rồi thì không ngon nữa."
"Chỉ là... chú ý cái này,' cô chỉ vào món thận lợn rán,"Cái này chú đừng cho dì ăn." Được, được, được!
Dương Minh xách túi vải vội vã rời đi.
Thẩm Quả Quả mang theo nụ cười khó hiểu, đưa tay dọn bát đũa.
"Để anh làm Hoắc Đào giữ tay cô,'Em đã bận cả ngày rồi, anh làm chút việc trong khả năng."
"Được, nhớ cho thêm chút xút ăn, không thì rửa không sạch."
Thẩm Quả Quả không có gì phân chia việc nhà, nam nữ bình đẳng, cô càng không có khái niệm hầu hạ đàn ông, trong mắt cô, hai người cùng nhau thưởng thức đồ ăn là một việc vui vẻ.
Hoắc Đào nguyện ý làm một số việc trong khả năng, cô cũng rất vui.
[Tít tít tít] Đồng hồ báo thức trên vòng tay reo lên.
Thẩm Quả Quả chọn những lá dâu phù hợp, thay thức ăn cho con tằm quý giá kia.
Trong chậu sắt vẫn còn khá nhiều hạt nhỏ màu đen, đó là phân của tằm.
Thế giới đầy rẫy thú biến dị, tằm lại không thay đổi nhiều, cũng thật hiếm. ...
Bên kia, Dương Minh mang theo hai bát thức ăn nóng hổi vào phòng ngủ.
"Tiểu Hoa, lại đây, xem anh mang gì ngon cho em nè?"
Người phụ nữ gầy yếu trên giường hơi nhấc người dậy, ngửi thấy mùi đồ chiên hơi quen thuộc, biết Dương Minh lại đến chỗ Hoắc Đào.
"Hôm nay anh vất vả rồi, đây là món gan thú Ô Kim chiên dầu sao?"