Chương 773:
Chương 773:Chương 773:
Nó do dự một chút, đặt con tinh tỉnh con lông thưa còn dính máu xuống đất trước mặt Thẩm Quả Quả, ngẩng đầu lên, chính nó lại ngã về phía sau.
Giây tiếp theo tiếng ngáy vang lên khắp nơi.
Có ý gì đây?
Ááá?
Cô đứng dậy nói rõ ràng đi chứ!!!
Thẩm Quả Quả sắp nổi điên rồi, cô bị ép buộc ba phần, tò mò ba phần, cô không có ý định mang theo một con tinh tinh con.
"Đừng hoảng, đừng hoảng."
Hoắc Đào đưa tay võ nhẹ vào lưng cô.
Sau khi Cá Vảy Đá đến, nó dùng đầu húc húc con tinh tỉnh con mới sinh trên mặt đất.
Thẩm Quả Quả lắc đầu như trống bỏi.
"Đại Hoàng đừng đẩy nữa, tôi sẽ không nuôi nó, cũng sẽ không mang nó đi, chúng ta có cậu và Mèo Nhỏ là đủ rồi."
Đại Hoàng lắc đầu.
"Không cho tôi nuôi?”
Đại Hoàng gật đầu.
"Cũng không cho tôi mang đi?"
Đại Hoàng tiếp tục gật đầu.
Thẩm Quả Quả mới yên tâm, thử dò hỏi: "Ý là để tôi chăm sóc một chút?"
Đại Hoàng vẫn gật đầu.
"Vậy thì được." Thẩm Quả Quả bảo Mã Văn Tài lái xe đến, lấy một tấm chăn trên xe, tự mình quấn con tinh tỉnh con lại, đặt bên cạnh con tinh tinh khổng lồ.
Lúc này những người khác biết là an toàn, mạnh dạn xuống xe, vây quanh con tỉnh tinh khổng lồ nhìn trái nhìn phải.
"Nó làm sao mà lớn như vậy được?”
Ngạo Bạch muốn sờ một cái nhưng lại không dám, Hầu Thạch mạnh dạn sờ nhẹ một cái vào bắp chân của con tỉnh tinh khổng lồ.
Lực này chẳng khác gì gãi ngứa, con tinh tinh khổng lồ không có phản ứng gì.
Ngạo Bạch cũng mạnh dạn sờ một cái.
Mã Văn Tài tự mình thưởng thức, Quỷ Phục cẩn thận bảo vệ Hồng Nguyệt, hai người có lẽ đã lớn tuổi nhưng lại hứng thú với con tỉnh tinh con hơn.
"Quả Quả, sao nó không khóc?"
"Đúng vậy, nó không cần bú sữa sao?"
Thẩm Quả Quả gãi đầu: "Có lẽ vậy, không khóc cũng bình thường, dù sao cũng đã biến dị rồi, có khi một lát nữa khỏe lại là có thể chạy nhảy được ngay."
Mặc dù nói vậy, Thẩm Quả Quả vẫn lấy một ống dinh dưỡng, đút cho con tỉnh tỉnh con.
Hay là nói, cái gì nhỏ mới đáng yêu.
Con tinh tinh con nhìn thoáng qua có vẻ hơi xấu nhưng nhìn quen rồi thì thấy cũng có chút đáng yêu.
Rất nhanh, mọi người đã vây quanh con tỉnh tỉnh con, sờ trái sờ phải.
"Quả Quả, khi nào trên đường có cơ hội, chúng ta tìm thêm một ít ngưu hoàng đi."
Hoắc Đào đề nghị.
Có mấy lần những người bên cạnh vào thời khắc sống chết, đều là ngưu hoàng lập công lớn.
"Được, chủ yếu là thứ này phải dựa vào may mắn, không phải tất cả Ô Khuyển đều có ngưu hoàng trên người." Nếu sau này trang trại có thể mở rộng, cô sẽ trông những loại thuốc đông y thường dùng.
Khi trời tối, mọi người dựng trại trên bãi đất trống này, trong rừng sâu mênh mông tất nhiên không thể đốt lửa, mọi người chỉ ăn chất dinh dưỡng.
Nhiệt độ và độ ẩm trong rừng vào ban đêm rất dễ chịu.
Hơn nữa môi trường an toàn, khiến người ta rất yên tâm.
Thẩm Quả Quả dứt khoát trải chăn trên mặt đất, mọi người hoặc nằm hoặc ngồi, tụ tập lại trò chuyện.
Đột nhiên, Mã Văn Tài ngồi bật dậy, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm không nhúc nhích.
Run rẩy chỉ tay lên một chỗ trên bầu trời: "Quả Quả... Quả Quả..."
Những người khác cũng ngẩng đầu lên.
Sau đó lần lượt ngồi thẳng dậy.
Bởi vì lúc này trên bầu trời đêm xuất hiện một nửa hình cầu màu trắng mờ ảo.
Như thể được phủ nhiều lớp vải vo dày.
"Là mặt trăng."
Thẩm Quả Quả nhỏ giọng giới thiệu.
Mặt trời, mặt trăng và các vì sao đều không bị rơi, vì môi trường không tốt, bầu trời quanh năm u ám, hàng trăm năm nay mọi người không nhìn thấy mặt trời và mặt trăng.
Nhưng ở đây rừng rậm rạp, môi trường hơi tốt hơn một chút.
Ban ngày vẫn không nhìn thấy mặt trời nhưng vào ban đêm, lại có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của mặt trăng.
Vầng trăng này đã chiếu sáng cho Trái Đất xanh của hàng nghìn năm trước, chiếu sáng cho Trái Đất xanh của hàng trăm năm trước, bây giờ vẫn chiếu sáng cho Thẩm Quả Quả và những người khác.