Chương 810:
Chương 810:Chương 810:
Lạc hậu đến vậy sao?
Còn Mã Văn Tài và những người khác thì thâm thì thâm, đây cũng là lân đầu tiên thấy Thẩm Quả Quả khiêm tốn như vậy.
Dựa theo lần trước ở căn cứ Hồng Động, thông qua Eva cô và Tề Đông Phương đã trao đổi, hiện tại Phong Thổ Thành có ít nhất mười chiến sĩ cấp cao...
"Đúng vậy, không giấu gì các vị chúng tôi dùng điện cũng thành vấn đề, loại pin như vậy, chúng tôi không có."
Thẩm Quả Quả rất biết cách đàm phán và tỏ ra yếu thế.
Tàu ở vịnh Bột Hải, cô căn bản không có tác dụng gì với Phong Thổ Thành, hơn nữa đây cũng chỉ là một số tin tức, căn cứ Tiền Hàng có thể có được hay không còn chưa biết.
Đổi thành pin thực tế, không tốt sao?
Còn về những viên pin này, cô mang về, tất nhiên là có tác dụng lớn.
Lâm Cát Xương suy nghĩ rôi mở lời: 'Nhưng một trăm viên thì quá nhiều."
"Đại nhân, tôi là người thực tế, không vòng vo tam quốc, một trăm viên là giới hạn của tôi." Thẩm Quả Quả đột nhiên cứng rắn.
Lâm Cát Xương đã trải qua nhiều cuộc đàm phán như vậy nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như thế này.
Một trăm viên pin mới.
Lâm Cát Xương cân nhắc tính khả thi của giao dịch này.
Ông ta vẫn chưa nghĩ ra tin tức về vịnh Bột Hải là báo cáo với thành chủ hay nói với Lâm gia, một trăm viên pin để đổi lấy tin tức này, có đáng không?
Thẩm Quả Quả rất kiên nhẫn, nhấp một ngụm trà xanh.
Yên lặng chờ đối phương trả lời. Khổng Quang thầm liếc nhìn Lâm Cát Xương vài lần, thấy đối phương không có động tĩnh, chỉ có thể liên tục rót trà cho Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào.
Mười mấy phút sau, Lâm Cát Xương lên tiếng: "Được, tôi đồng ý với điều kiện này."
Thẩm Quả Quả giơ tay, Hầu Thạch lấy một màn hình điều khiển từ trong túi ngực ra.
Đây là máy tính bảng mới mua của Thẩm Quả Quả mấy ngày trước, hơi giống máy tính bảng đời trước nhưng chỉ to bằng bàn tay và chỉ có thể nhập chữ.
Không có chức năng chụp ảnh, cũng không có chức năng gọi điện.
Cô đặt màn hình điều khiển lên bàn, nở nụ cười: "Đại nhân, tôi đã chuẩn bị xong tài liệu.
"Khi nào tôi nhận được pin, khi đó tài liệu về vịnh Bột Hải sẽ là của ngài."
Lâm Cát Xương lắc đầu: "Bách Hương, tôi phục cô rồi."
"Tôi sẽ sắp xếp ngay."
Ông ta hoàn toàn không còn gì để nói, đối phương giao dịch rất nhanh gọn, đã nắm chắc ông ta sẽ đồng ý.
Ở nhà có Quỷ Phục và Hồng Nguyệt, Thẩm Quả Quả cũng không lo lắng về giao dịch này lắm.
Giao dịch hoàn thành, mọi người ngược lại cảm thấy thoải mái hơn.
Lâm Cát Xương cười hỏi: "Các vị từ vịnh Bột Hải đến đây, trên biển có gặp phải dị thú tấn công không?"
"Đại nhân, có gặp, loại cá thu hai đầu biến dị, rất lợi hại."
Thẩm Quả Quả nói nhẹ nhàng.
Khổng Quang rất ngạc nhiên: "Chúng không tấn công các vị sao?"
"Có tấn công ạ."
Khổng Quang giơ ngón tay cái: "Giỏi, các vị vậy mà có thể chiến đấu với thủy quái biến dị." Tiếp theo, hai bên đã có cuộc trao đổi sâu hơn về việc săn giết dị thú.
Lâm Cát Xương càng nói càng phấn khích: "Nếu là loại dị thú biển rất lớn thì phải giết như thế nào?"
Thẩm Quả Quả cầm tách trà đứng dậy, đứng trên lầu nhìn xuống, đường phố đông đúc người qua lại.
"Đại nhân, điều căn bản để dị thú biển sống sót là gì?"
Lâm Cát Xương và Khổng Quang đều suy nghĩ: "Là nước biển, mặc dù chúng rời khỏi nước vẫn có thể sống được một thời gian nhưng không thể rời khỏi nước lâu."
Thẩm Quả Quả quay lại bàn, cầm một miếng bánh nhỏ, thả vào tách trà của Hoắc Đào.
"Miếng bánh này giống như dị thú."
Tiếp theo, cô cầm tách trà của Hoắc Đào, đổ nước trà vào tách của mình, nhìn ba người đối diện: "Các đại nhân hiểu chưa?"
Khổng Quang liếc nhìn cấp trên Lâm Cát Xương, biết lúc này mình phải ra mặt.
"Xin Bách Hương chỉ giáo."
Thẩm Quả Quả cúi mắt cười nhẹ: "Đại nhân, câu hỏi này, giá trị mười viên pin mới."
"Được."
Lâm Cát Xương đồng ý rất sảng khoái.
Tách trà này của ông ta không thể uống được nữa, Thẩm Quả Quả dùng ngón tay chấm nước trà, bắt đầu vẽ trên bàn.