Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 811 - Chương 811:

Chương 811: Chương 811:Chương 811:

"Đầu tiên đào một cái hố đủ lớn trên bờ, sâu mười mét, hố lớn và mặt biển nối với nhau, phải có đê ngăn cản."

"Phía dưới nữa, đào thêm một con kênh, nối với các con sông khác, chỗ nối giữa kênh và hố sâu, dùng dây thừng làm vật ngăn cản."

"Khi nước biển mang dị thú vào hố sâu, đóng đê giữa hố sâu và biển, nước biển không thể vào được nhưng nước biển đã vào sẽ chảy ra theo kênh."

"Dị thú sẽ kẹt lại trong hố, chúng chỉ là cá không có nước mà thôi."

Thực ra cũng tương tự như làm một cái vợt lớn.

Mặc dù trong quá trình này sẽ có rất nhiều vấn đề kỹ thuật nhưng tin rằng với năng lực của căn cứ Tiền Hàng, chắc chắn có thể khắc phục được.

Gần căn cứ Tiền Hàng có sông chảy ra cửa biển, cứ cách một thời gian nước biển dâng lên, dị thú trong biển sẽ ngược dòng bơi đến gần căn cứ.

Gây ra mối đe dọa nghiêm trọng cho sự an toàn của căn cứ.

Vì vậy, căn cứ vẫn luôn tìm kiếm giải pháp, chỉ là đầu óc của những người cầm quyền ở thế giới phế tích không được linh hoạt, không nghĩ ra cách đơn giản như vậy.

Mà những người có thể nghĩ ra cách này, ước chừng đều là những người khuyết tật ngay cả nhận chất dinh dưỡng cũng không có quyền.

Ba người đàn ông đối diện Thẩm Quả Quả cùng im lặng.

Ting ting.

Vòng tay của Thẩm Quả Quả nhận được tin nhắn.

Là Hồng Nguyệt gửi đến, bà ấy nói rằng nhà đã nhận được một trăm mười viên pin mới, bà ấy cũng đã kiểm tra hàng, không có vấn đề gì.

Thẩm Quả Quả đứng dậy: 'Làm ăn với các đại nhân thật sảng khoái, chúng tôi về trước đây." Cô đưa màn hình điều khiển cho Lâm Cát Xương.

Sau khi mọi người đi hết, Lâm Cát Xương không kìm được mở màn hình điều khiển.

Vị trí tuyến đường, thông tin tàu thuyền, phương pháp lái tàu, bảo dưỡng sửa chữa, phương pháp tìm nhiên liệu, cái gì cũng có.

Thậm chí còn tặng kèm lưu ý khi đi biển.

Khổng Quang cũng vui mừng theo: "Đại nhân anh minh, giao dịch này rất hời, bây giờ chỉ cần sắp xếp người đến vịnh Bột Hải, lấy tàu về."

"Có những con tàu này, chúng ta có thể chiến đấu tốt hơn với dị thú biển."

Ừm?

Ông ta vừa nói xong, ba người cùng im lặng.

Muốn tàu là để chiến đấu với dị thú nhưng Thẩm Quả Quả vừa rồi rõ ràng đã đưa ra phương pháp xử lý dị thú biển.

Nếu phương pháp đó có hiệu quả thì bọn họ cần tàu làm gì nữa?

Ơ...

Ba Trái Táo xoay mắt: "Này, đại nhân, đừng nghĩ như vậy, chúng ta đã bỏ ra một trăm mười viên pin mới, đổi được một phương pháp chống lại dị thú biển, còn được thêm một tin tức về vịnh Bột Hải."

"Như vậy không phải cũng rất hời sao!"

Cũng đúng, nghĩ như vậy thì cũng không sai.

Lâm Cát Xương và Khổng Quang lập tức thoải mái.

Khổng Quang nhìn Ba Trái Táo: "Lần này anh lập công lớn, đợi trở về sẽ thăng chức cho anh."

"Cảm ơn đại nhân!"...

Những chuyện này đều không liên quan đến Thẩm Quả Quả.

Mã Văn Tài gãi đầu: "Quả Quả, họ không kiểm tra tin tức chúng ta đưa cho, cứ thế mà đưa pin đến sao?"

Thẩm Quả Quả khoanh tay đáp: "Họ sợ gì chứ, chắc chắn là đã phái người theo dõi chúng ta, sau khi xác định tin tức không có vấn đề, mới rút lui."

Sự thật chứng minh, Thẩm Quả Quả nói không sai.

Khi mọi người trở về khách sạn trú chân, còn thấy có người thò đầu thò cổ quan sát chằm chằm chỗ ở của họ.

Trong sân, Hồng Nguyệt đang kiểm tra năm cái thùng lớn, thấy mọi người về, bà ấy cười hỏi về quá trình giao dịch.

"Rất thuận lợi cô ạ."

"Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi?" Hôm qua sau khi Hồng Nguyệt tỉnh lại, mọi người mới yên tâm một chút.

Hồng Nguyệt sờ bụng: "Chưa bao giờ cô cảm thấy tốt như vậy."

"Vậy thì tốt, mọi người dọn dẹp một chút, chúng ta chuẩn bị rời đi, tránh để xảy ra chuyện gì nữa." Thẩm Quả Quả sốt ruột thúc giục.

Mọi người nhanh chóng rơi vào bận rộn, chưa đầy nửa tiếng, hành lý đã dọn xong, lần này về, hành trang nhiêu thêm một thùng đất phóng xạ và vài thùng pin mới.
Bình Luận (0)
Comment