Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 823 - Chương 823:

Chương 823: Chương 823:Chương 823:

Thẩm Quả Quả kiếp trước trồng nhà kính, có một lần có một con dơi xông vào, cô còn phải gọi 119 mới bắt được cái thứ đó đi.

Dù sao cũng nghe nói thứ đó mang rất nhiều loại vi-rút.

Vừa rồi đàn dơi lớn như vậy, dọa cho cô và Mã Văn Tài một phen, sợ rằng hai người sẽ phải lộn hết cả tim gan.

"Hơn nữa cái gì?" Mã Văn Tài truy hỏi.

"Hơn nữa, chúng không biến dị."

"Hả?"

Mã Văn Tài sửng sốt: "Ý cô là sao?"

Thẩm Quả Quả bật đèn chiếu sáng, chỉ vê một hướng, ra hiệu cho mọi người tiếp tục đi, vừa đi vừa giải thích: "Dị thú được gọi là động vật, là tên gọi trước đại biến động.

"Chúng chịu ảnh hưởng của bức xạ, để thích ứng với môi trường, đã phát sinh biến dị."

Mã Văn Tài gật đầu, ông ta cũng biết điều này, hồi học đường thầy giáo đã giảng, nếu không cũng không đến nỗi rất nhiều dị thú và tài liệu không đối chiếu được.

Chỉ có thể đối chiếu với tài liệu xa xưa hơn.

"Nhưng, đàn dơi vừa rồi, là đàn dơi không biến dị."

Cho đến nay, Thẩm Quả Quả chỉ nhìn thấy Mèo Nhỏ là một con vật ngoại hình không biến dị, mà năng lực của Mèo Nhỏ lại là chữa bệnh.

Đàn dơi này đông như vậy, Thẩm Quả Quả càng thiên về việc chúng không biến di.

Nước ở đây không bị ô nhiễm, đàn dơi trong hang động không biến dị... nhìn thế nào cũng thấy có chút không ổn.

Âm! Âm!

Phía sau mấy người đột nhiên truyền đến tiếng nổ trong không khí, mọi người đều không xa lạ với loại âm thanh và chấn động này, đây là tiếng súng không khí năng lượng mặt trời.

"Hoắc Đào!"

Thẩm Quả Quả cầm đèn, lập tức quay người, chạy về phía đường đi lúc nãy.

Mã Văn Tài phản ứng lại, bế Mèo Nhỏ, cũng chạy theo: "Đi!"

Các rô-bốt có trật tự rút lui.

Khi Thẩm Quả Quả thở hồng hộc chạy về phía dưới cửa hang, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn, hai tay cầm súng, ngẩng đầu nhìn cửa hang.

"Hoắc Đào."

Cô khẽ gọi một tiếng.

Hoắc Đào quay đầu nhìn cô, ba bước thành hai bước, chạy đến trước mặt Thẩm Quả Quả, dùng sức ôm người vào lòng.

"Sao em lại xuống đây?"

"Em không thấy anh trả lời, nên em đi tìm anh." Thẩm Quả Quả cọ cọ trong lòng anh.

Cảm thấy trái tim mình mới bắt đầu đập trở lại.

Mã Văn Tài và các rô-bốt cũng chạy theo đến.

"Tiểu Đào, anh không sao là tốt rồi, làm chúng tôi lo lắng quá."

"Làm mọi người lo lắng rồi."

Hoắc Đào hơi ngượng ngùng: "Anh tưởng lòng sông rất an toàn, lúc anh xuống dùng sức quá mạnh, không ngờ lại rơi xuống."

"Anh phát tin nhắn vòng tay cũng không phát được, không biết mọi người có phát hiện anh đã rơi xuống không." "Nên anh tự mình thăm dò nơi này một chút."

"Vừa mới quay lại, phát hiện dấu hiệu trên mặt đất, anh định ở đây chờ mọi người, không ngờ một đàn dị thú bay tới."

Dị thú anh nói, chính là đàn dơi đó.

Dị thú tấn công, anh chắc chắn phải phản kháng, vì vậy đã nổ súng, cũng chính tiếng súng này đã thu hút Thẩm Quả Quả quay lại.

"Những con dơi đó đâu? Chính là những con dị thú đó?”

Thẩm Quả Quả nhìn quanh.

Hoắc Đào giơ tay chỉ vào cái hang lớn trên đỉnh đầu: "Bay đi rồi."

Được rồi.

Vậy thì chúc đàn dơi may mắn, bên ngoài là thế giới biến dị.

Hoắc Đào nắm lấy cái thang dây từ cửa hang đưa vào, lắc vài cái: "Đi thôi, chúng ta lên"

Thẩm Quả Quả lại quay đầu nhìn những hang động phức tạp đó: "Anh lên báo bình an với mọi người, rồi quay lại, chúng ta dành chút thời gian thăm dò nơi này."

Đôi khi trực giác rất quan trọng, nhưng trực giác không bằng khả năng quan sát của cô.

Cô muốn thăm dò xem nơi này có gì đặc biệt.

"Được, vậy em ở đây đợi anh."

Hoắc Đào dùng hai tay nắm lấy thang dây, dùng sức cánh tay, trực tiếp trèo lên theo thang dây.

Trên bờ, Quỷ Phục và mọi người chờ đợi rất sốt ruột.

Hầu Thạch và Ngạo Bạch sắp không kiêm chế được nữa, Ngạo Bạch đánh lui mấy đợt dị thú qua cầu, kéo Hầu Thạch về bên xe.

"Hay là tôi xuống xem thử."
Bình Luận (0)
Comment