Chương 834:
Chương 834:Chương 834:
"Có phải nhớ Eva không?"
Trên màn hình lớn của WALL-E hiện lên một loạt mã loạn.
Sau đó chạy đến trước mặt Mã Văn Tài, giọng điệu bướng bỉnh, [Ting, anh xem, có thể nắm tay, không phải khác loài. ]
Gì vậy trời?!
Mã Văn Tài không giải thích nổi nữa, quay sang hét về phía Hầu Thạch: "Cậu nói đi! Chuyện cậu gây ral"
"Hả?"
Hầu Thạch nghiến răng, trực tiếp nói với Mã Văn Tài: "Anh Mã, bạn tốt thì có thể nắm tay, khác loài cũng có thể làm bạn tốt!"
Bạn tốt!
Bạn tốt!
Mã Văn Tài nín lặng không nói nên lời.
Hồng Nguyệt nhìn Hầu Thạch bướng bỉnh, rồi nhìn Ngạo Bạch với vẻ mặt "Tôi không biết gì nha”, nở nụ cười.
"A Phục, Tiểu Thạch thật giống ông hồi trẻ."
"Hừ, hồi trẻ tôi không phế như vậy..."
Thẩm Quả Quả thu dọn hết đồ phế thải, giao cho rô-bốt giữ, đợi khi rời khỏi đây sẽ mang đi.
Thật là có ý thức bảo vệ môi trường.
"Ngày mai chúng ta thăm dò lòng đất, tôi, Hoắc Đào, anh Mã, Tiểu Hầu và Tiểu Bạch, còn có WALL-E, thêm năm rô-bốt nữa, lấy cửa hang này làm bán kính, cùng nhau thăm dò."
"Giao trại cho Cụ Quất và cô Hồng trông coi." "Môi trường dưới lòng đất khác trên bề mặt rất nhiều, lúc đó mọi người đừng tản ra, chúng ta từ từ thăm dò, an toàn là trên hết."
Lại sắp đi thám hiểm thế giới ngâm bí ẩn, mọi người đều có chút phấn khích, trải chăn trên mặt đất, thành một cái giường lớn.
Hoắc Đào ôm Thẩm Quả Quả, Quỷ Phục ôm Hồng Nguyệt, Hầu Thạch dính lấy Tiểu Bạch.
WALL-E không cần ngủ, lần này chỉ còn lại Mã Văn Tài một mình, nằm nghiêng sang trái, là một đôi, nằm nghiêng sang phải, lại là một đôi.
Bản than ông ta chỉ có thể nằm ngửa.
Mặc dù là ban đêm nhưng bầu trời không bị ô nhiễm kia, màu sắc vẫn là xanh thẫm, hoàn toàn không giống với màu xám nặng nề u ám bên cạnh.
Mã Văn Tài cứ nhìn vào cái lỗ màu xanh thâm trên bầu trời, không biết bất giác ngủ thiếp đi.
Chát!
Ngày hôm sau, Mã Văn Tài bị một tiếng tát đánh thức.
Ông ta lập tức ngồi dậy: "Có chuyện gì vậy?"
Quay đầu nhìn lại, Hầu Thạch ôm đầu ngồi bên cạnh, Ngạo Bạch đứng bên ngoài chăn, mặt mũi hầm hầm, trông có vẻ còn đang cáu kỉnh khi thức dậy.
"Hầu ThạchI"
"Không phải nói chỉ nắm tay thôi sao?"
Hầu Thạch buông tay, ngây ngô nói: "Đúng vậy, buổi tối ngủ cũng có thể nắm tay."
Lại nữa! Mã Văn Tài bịt tai, lật người tiếp tục ngủ.
Hai người trẻ tuổi này, cũng không biết là thích nhau hay không thích nhau, suốt ngày cãi nhau ầm ï.
Thẩm Quả Quả quản trời quản đất, lại không quản được chuyện tình cảm của người khác. Mọi người đành giả vờ ngây ngốc, chờ xem hai người trẻ tuổi này bao giờ mới nói thẳng ra.
Thăm dò thế giới ngâm khó hơn nhiều so với mặt đất.
Đường ở đây khó đi, luôn phải cảnh giác sụp đổ, cũng như những rủi ro chưa biết.
Mọi người vừa đi vừa dùng ống thép trong tay gõ gõ vào tường vào nhũ đá.
Hoắc Đào, Mã Văn Tài và Ngạo Bạch đều cầm đèn.
Các rô-bốt thì đi theo sát.
Một nhóm người thăm dò hai giờ, giữa chừng còn dừng lại ăn chút đồ, hơn nữa càng đi càng vào sâu.
Thẩm Quả Quả có một ảo giác, mặt đất này dường như đang đi xuống...
"Tiểu Bạch, cô xem nhũ đá này giống tay nắm cửa không?"
Trên đường đi, mọi người nhìn thấy nhũ đá đều là từ trên xuống dưới, hoặc từ dưới đất tích tụ dần dân hướng lên trên.
Nhưng Hầu Thạch lại thấy trên tường đột nhiên xuất hiện một chỗ lồi ra.
Kích thước và hình dạng trông giống như một tay nắm cửa tròn.
Mọi người đều không để ý lắm, một nhũ đá nhỏ mọc ngang...
Hầu Thạch để chọc Ngạo Bạch vui, đưa tay nắm lấy nhũ đá đó, làm động tác mở cửa.
"Hihi, Tiểu Bạch, cô xem..."
"Áp"
"Hầu Thạch!"
Không ai ngờ, Hầu Thạch làm động tác mở cửa, trước là kéo ra, sau là đẩy vào.
Ai ngờ, trên bức tường nhẫn bóng thực sự xuất hiện một lỗ cửa.
Bên trong lỗ cửa đen kịt.
Hầu Thạch không kịp đề phòng ngã vào trong. Sau đó là tiếng kêu kinh hãi của Ngạo Bạch.