Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 889 - Chương 889:

Chương 889: Chương 889:Chương 889:

Vài thế gia bên Lương Thủy Thành, vốn định chuyển khỏi Lương Thủy Thành, vì vậy còn xảy ra chuyện không vui với Trương gia của Trương Kinh Hằng.

Đặc biệt là thành chủ Ô Vi kia, não bị quái thú ăn mất rồi, cũng không thèm ra mặt giữ họ lại.

Vài thế gia trước khi đi đã nghe nói về chuyện hội thảo, với tâm trạng xem trò cười mà đến tham gia.

Chỉ là từ khi vào cổng thành đã bắt đầu bị vả mặt, đến phòng họp càng tức tối hơn.

Trong đó, đứng đầu là gia tộc họ Đỗ của Lương Thủy Thành.

Nói chính xác thì bây giờ phải gọi là gia tộc họ Đỗ của khu Lương Thủy.

Gia chủ họ Đỗ là một người đàn ông trung niên khoảng sáu mươi tuổi, trong thế giới phế tích mà tuổi thọ trung bình là hai trăm tuổi, ông ta đang trong độ tuổi sung SỨC.

Một gia chủ thế gia khác bên cạnh nhìn quanh một vòng, nhỏ giọng nói: "Hội thảo này không phải là để chúng ta thảo luận về sự phát triển tốt đẹp của Phong Thổ Thành sao?"

"Tốt đẹp gì chứ?"

"Ngoài hình thức ra, còn có gì nữa?”

Gia chủ họ Đỗ hừ lạnh một tiếng.

Quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào ngồi ở một góc, hai người mặc quần áo bình thường, trông cũng không tới nỗi nào.

Chỉ là... sao cứ ăn mãi.

Cái vẻ chưa từng thấy thế giới như vậy thực sự là... kém sang.

Gia chủ họ Đỗ lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán.

Thực ra không chỉ có gia chủ họ Đỗ, hầu hết các thế gia bên ngoài ở đây đối với Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào đều chỉ nghe nói chứ chưa từng gặp mặt.

"Hừ, thứ nhà quê."

Giọng ông ta không lớn không nhỏ, hơn nữa còn nhìn về phía Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào, xung quanh lập tức im phăng phắc.

Những người cùng đi với gia tộc họ Đỗ hiểu rằng, ông ta đang không vui trong lòng muốn tìm người trút giận.

Nhìn lại hai người kia, bình thường vô cùng, trút giận thì trút giận thôi.

Người phụ trách hội thảo này chắc chắn sẽ không vì hai người nhỏ bé mà đắc tội với gia tộc Đỗ.

Thẩm Quả Quả cũng quay đầu nhìn trái nhìn phải, mới phản ứng lại: "Ông đang nói tôi sao?"

"Thì còn ai vào đây? Thứ quê mùa dốt nát, tới hội thảo chỉ biết ăn chực."

"Hai người là người của Phong Thổ Thành hay Thiên Quyết Thành? Chỉ với những người như hai người, cũng có tư cách đến tham gia hội thảo sao? Thật là làm mất mặt căn cứ của các người."

Dù sao chắc chắn cũng không phải người của Lương Thủy Thành.

"Tôi..."

Thẩm Quả Quả đã lâu không bị người ta miệt thị nặng nề như vậy, Hoắc Đào lạnh lùng nhìn ông ta, giọng anh trầm xuống: "Còn ông là người của căn cứ nào?"

"Tôi, gia tộc họ Đỗ của Lương Thủy Thành."

Gia tộc họ Đỗ? Thẩm Quả Quả cố gắng nhớ lại, lúc trước khi chiếm được Lương Thủy Thành, cái gia tộc họ Đỗ gì đó này có ra sức không?

Một lúc lâu cô vẫn không nhớ ra.

Gia chủ họ Đỗ nhìn Hoắc Đào từ trên cao xuống: "Ngồi cùng với những người như các người, thật là tự hạ thấp giá trị bản thân."

"Ồ? Vậy ông nói xem, ngồi cùng với những người như thế nào, ông mới không thấy mất giá?" Thẩm Quả Quả nhìn thấy Ô Vi và Trương Kinh Hằng đi vào từ cửa phòng họp, cô lười biếng dựa vào lưng ghế.

"Ít nhất cũng phải là thế gia như Trương đại nhân, nếu không thì cũng phải là đại thế gia của Phong Thổ Thành."

"Hai người là người hầu của nhà nào?"

Gia chủ họ Đỗ là một chiến sĩ trung cấp, ở Lương Thủy Thành đã quen ngồi ở vị trí cao.

Lại tức tối trong bụng, cuối cùng cũng tìm được đối tượng trút giận.

Không ngờ người phụ nữ nhỏ bé đối diện lại tỏ ra bình thản: "Tôi là người nhà họ Thẩm."

"Ha ha ha, nhà họ Thẩm? Nói khoác không biết ngượng, nhà họ Thẩm cơ à? Theo tôi biết, nhà họ Thẩm nổi tiếng ở căn cứ ba thành bây giờ chỉ có nhà của Thẩm Quả Quả."

"Cô không thể là nhà họ Thẩm của Thẩm Quả Quả chứ?"

"Nhà họ Thẩm sao có thể..."

Còn định nói gì nữa, gia chủ họ Đỗ đã nghe thấy giọng nói của Trương Kinh Hằng.
Bình Luận (0)
Comment