Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 895 - Chương 895:

Chương 895: Chương 895:Chương 895:

"Giá mà con người cũng được như vậy."

"Có gì đâu, cậu không thấy anh trai thứ hai của thầy Quả Quả sao? Lắp hẳn một cánh tay máy, ngầu muốn chất..."

Thẩm Quả Quả nhân cơ hội, lắp chip của những rô-bốt đã hy sinh trước đó vào thân rô-bốt mới.

Có những rô-bốt hỏng quá nghiêm trọng, cũng được thay thân mới.

Một trăm viên pin mới mang về, cũng lần lượt được thay thế cho đội quân robot cũ.

Eva cũng được thay pin mới và một số bộ phận cơ thể.

Có pin và cơ thể mới, việc đầu tiên các rô-bốt làm là xếp hàng tắm nắng, tự nạp năng lượng.

"Chuyện gì vậy, sao tôi lại thấy các rô-bốt hơi dễ thương."

"Không biết nữa, tôi hơi muốn khóc."

"Ồ ồ ồ, tôi hiểu rồi, vì chúng ta tận mắt nhìn thấy chúng được sửa chữa nên có tình cảm."

"Chậc, tình cảm của cậu cũng phong phú quá đấy!"

Thẩm Quả Quả và Hồng Nguyệt hướng dẫn những thợ máy này tự thực hành.

Tổng cộng có mười thợ máy, ngay tại chỗ đã có ba người vào trạng thái thăng cấp, còn bốn người nữa, vốn là quần chúng vây xem, cũng rơi vào trạng thái ngộ đạo.

Không ngoài dự đoán, bốn người này sau này cũng sẽ trở thành thợ máy.

Đặc biệt là, mọi người ít nhiều đều biết một số chuyện, trong bốn người đó, có ba người là người bình thường, còn một người là người khuyết tật.

Những người bên cạnh không khỏi ghen tị.

Cái này... Thẩm Quả Quả và Hồng Nguyệt cũng rất ngạc nhiên, ra hiệu cho mọi người không được ồn ào, lặng lẽ lui ra ngoài.

Để chắc chắn, Thẩm Quả Quả dứt khoát đóng cửa bãi rác, hôm nay không thu rác, để những thợ máy đang ngộ đạo không bị quấy rầy.

Quỷ Phục và Hồng Nguyệt đi trước, những người khác cảm thán một hồi rồi cũng tản đi, mọi người còn có việc khác phải làm.

Hoắc Đào và Thẩm Quả Quả chạy ra ngoài tắm nắng.

Chỉ còn lại Tê Đông Phương, đứng ở cổng bãi rác, một hồi lâu không nói gì.

Ô Vi đứng sau ông ta, lặng lẽ ở bên.

Một lúc lâu sau, Tê Đông Phương lên tiếng: "Ô Vi, cậu nói xem, người bình thường, không, người khuyết tật, rốt cuộc thì chúng ta đánh giá sai ở đâu?"

Ô Vi nhẹ giọng nói: "Đại nhân, rất lâu trước đây, tôi đã nghe đại công tử nói."

"Ngài ấy nói, Quả Quả từng nói, người khuyết tật có nhiều trí tưởng tượng và sức sáng tạo hơn, mà loài người tiến bộ chính là nhờ vào hai điều này."

"Vương Ý kia, nghe nói cũng là người khuyết tật."

"Hóa ra là vậy..." Tê Đông Phương lẩm bẩm.

Nếu như nói, lúc đầu sự trỗi dậy của Thẩm Quả Quả, mọi người đều cho rằng là ngẫu nhiên.

Nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến người bình thường và người khuyết tật thăng cấp, họ sở hữu thứ mà chiến sĩ không có.

Lại nghĩ đến, không bao lâu nữa, người dân Hoa Hạ An Thành sẽ nhận ra.

Người bình thường, người khuyết tật cũng giống như chiến sĩ, là kho báu chờ được khai phá, người nào cũng sở hữu khả năng vô hạn.

Mà những khả năng này, là thứ vô cùng quý giá đối với sự tôn vong của loài người.

"Quả Quả." Tê Đông Phương quay đầu nhìn Thẩm Quả Quả ở đẳng xa.

"Vâng? Đại nhân gọi tôi ạ?” Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cùng nhau đi tới.

"Cô nói xem, nếu chúng ta ở Hoa Hạ An Thành, bắt đầu tiếp nhận người bình thường và người khuyết tật từ các căn cứ khác nhập cư thì sẽ thế nào?"

Hả?

Thẩm Quả Quả và Hoắc Đào cùng nhau sửng sốt.

"Đại nhân... ngài nói thật sao?”

"Ừm”" Tề Đông Phương gật đầu mạnh mẽ, biểu thị quyết tâm của mình.

Thẩm Quả Quả im lặng vài giây, vô cùng nghiêm túc nói với Tê Đông Phương: "Đại nhân, ngài quả là người tốt."

Cô không tìm ra được tính từ nào khác để miêu tả nhưng trong đầu cô đột nhiên hiện lên một câu nói.

Khẩu hiệu khởi động thiết bị thanh lọc bức xạ hạt nhân: Vinh quang cho loài người Vĩ đại!

"Đại nhân, Hoa Hạ An Thành vẫn đang xây dựng, sau này phát triển, rất cần các chiến sĩ, cũng cần đủ loại nhân tài."

"Lần trước ngài đã đề cập đến việc tổ chức hỗ trợ cho chiến sĩ thăng cấp, Hoắc Đào nói có thể phối hợp với viện trưởng Sơn Dược."
Bình Luận (0)
Comment