Xuyên Đến Hậu Tận Thế, Ta Nhặt Rác, Trồng Trọt Cứu Nhân Loại (Dịch Full)

Chương 896 - Chương 896:

Chương 896: Chương 896:Chương 896:

"Còn việc bồi dưỡng nhân tài, không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, vẫn phải bắt đầu từ giáo dục, chúng ta có thể rà soát trước những người bình thường và người khuyết tật ở Hoa Hạ An Thành."

"Một là xem tỷ lệ thành công, hai là đưa ra chiến lược bồi dưỡng phù hợp."

"Đến khi Hoa Hạ An Thành xây dựng xong, chúng ta có thể chiêu mộ thêm nhiều người bình thường và người khuyết tật từ mọi nơi."

Nghe cô sắp xếp, Tê Đông Phương gật đầu lia lịa: "Cô nói rất đúng ý tôi"

"À, phải rồi, nhắc đến giáo dục, tôi còn một chuyện nữa."

Hả?

"Chuyện gì ạ?" Thẩm Quả Quả đang nhìn cánh cổng bãi rác, vô cùng vui vẻ.

"Thầy Lỗ Âm ở học đường đã tìm tôi nhiều lần, nói là cô đã đồng ý đến học đường dạy học."

"Thây ấy muốn đến nhà tìm cô, nhưng cô vẫn luôn bận."

À... cái này...

Thẩm Quả Quả đột nhiên nhớ ra, hình như đúng là có chuyện này.

"Đại nhân, thật ra tôi, Tiểu Áp và Vương Ý cũng có thể ra làm sư rồi, để họ đi dạy học cũng được, thật mà.”

Tề Đông Phương lắc đầu: "Thầy Lỗ Âm sẽ không vui đâu."

Thẩm Quả Quả tiến lại gần hơn một chút: "Không sao, tôi dạy học sinh những thứ khác, đảm bảo thầy Lỗ Âm sẽ hài lòng."

Tề Đông Phương hơi nghỉ ngờ.

Tề Vũ ở bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Quả Quả nhà người ta biết nhiều như vậy, cha còn nghi ngờ gì nữa..."

Cái thằng ngỗ ngược này. Tê Đông Phương nhịn không được ngứa tay. Thẩm Quả Quả suy nghĩ rồi nói: "Đại nhân, giáo dục, một là để mọi người học theo sở thích, hai là học theo nhu cầu của xã hội."

"Học theo sở thích, có thể có được niêm vui, học theo nhu cầu của xã hội, có thể có được sự sinh tồn."

"Cùng với việc ba thành hợp nhất, còn có sự phát triển của Hoa Hạ An Thành, đại nhân cho rằng chúng ta cần nhất loại nhân tài nào?"

Lời nói của Thẩm Quả Quả không lớn nhưng vẫn khiến Tê Đông Phương, Ô Vi, Hoắc Đào, cũng như một số người còn ở xung quanh hơi sửng sốt.

Mọi người bừng tỉnh, đúng rồi, mọi người dường như đưa con đến học đường, chỉ là để tìm một nơi gửi con họ, không ảnh hưởng đến việc họ đi săn hay làm việc.

Còn về việc con họ học gì, sau này có thể làm gì, mọi người chưa bao giờ quan tâm.

Ánh mắt Tề Đông Phương sáng ngời, ông ta như tìm thấy một con đường: "Quả Quả, nếu, tôi nói là nếu, nếu thành phố cần bác sĩ, chúng ta sẽ mở khóa học bác sĩ trong trường học."

"Nếu cần nhiều thương nhân và thợ máy hơn, chúng ta cũng sẽ mở các khóa học này trong trường học.”

"Ý cô là vậy phải không?"

Không đợi Thẩm Quả Quả trả lời, Tề Đông Phương đã tự thuyết phục mình: "Đúng, là như vậy, như vậy có thể muốn bồi dưỡng nhân tài gì thì bồi dưỡng nhân tài đó, chứ không phải trông chờ vào truyền thừa gia tộc."

"Con ở lại đây canh cửa, Quả Quả, Tiểu Đào, đi, về trung tâm chỉ huy với tôi."

Tề Đông Phương nhìn xung quanh một lượt, để Tề Vũ ở lại đây chủ trì đại cục.

Một nhóm người trở về trung tâm chỉ huy, Thầy Lỗ Âm nhận được tin, chạy một mạch đến trung tâm chỉ huy, đứng ở cửa lớn ngóng trông.

Thấy Thẩm Quả Quả thì thầy ta giống như thấy hàng triệu tiền sao vậy.

"Thành chủ đại nhân, Quả Quả đại sư, đội trưởng Hoắc, hehehe..." Mọi người đến phòng họp, Tê Đông Phương thuật lại ý tưởng của Thẩm Quả Quả, thầy Lỗ Âm nghe xong thì ngẩn người mất một phút, sau đó còn suýt khóc thành tiếng.

"Đại nhân, đúng đúng đúng, hãy làm như vậy đi!"

"Đại nhân, hay là quy hoạch Hoa Hạ An Thành xây trường học lớn hơn một chút đi..."

Tề Đông Phương giật mình nhìn Thẩm Quả Quả, nói thật, ông ta căn bản không quan tâm quy hoạch Hoa Hạ An Thành có trường học hay không.

Lúc này bị Lỗ Âm nhắc đến thì ngẩn người.

Thẩm Quả Quả cười đáp: "Thầy Lỗ Âm, trong quy hoạch Hoa Hạ An Thành, trường học nằm gần trung tâm chỉ huy, hơn nữa có hai khu trường."

"Diện tích sử dụng lớn gấp ba lần trước đây."
Bình Luận (0)
Comment