Xuyên Đến Sau Khi Vai Ác Phá Sản

Chương 56

Quách đạo và Vương Càn Nguyên là bạn học thời đại học. Tuy cùng học một chuyên ngành, nhưng sau khi tốt nghiệp, con đường mà hai người chọn lại hoàn toàn khác nhau. Quách đạo cũng từng đạo diễn phim điện ảnh và truyền hình, nhưng vẫn không tạo được tiếng vang. Về sau, khi các chương trình thực tế trong nước bắt đầu thịnh hành, Quách đạo cắn răng từ bỏ phim ảnh để chuyển sang làm đạo diễn show thực tế.

Tuy đều gọi là "đạo diễn", nhưng thực chất hai người đã không còn cùng một lĩnh vực. Vì vậy, Quách đạo còn tự bỏ tiền sang Hàn Quốc học tập, theo tổ chương trình của một show thực tế nổi tiếng ở Hàn làm việc, học suốt 3-4 năm rồi mới quay về nước, chính thức bắt đầu làm đạo diễn chương trình thực tế.

Công sức bỏ ra không uổng phí. Chương trình thực tế đầu tiên do anh tự tay lên kế hoạch và chỉ đạo đã tạo nên cơn sốt, từ đó sự nghiệp của anh cũng "nước lên thuyền lên", dần có được một danh thiếp sự nghiệp của riêng mình.

Còn Vương Càn Nguyên thì hoàn toàn khác.

Ông là người thực sự sống bằng nghề đạo diễn. Ngay sau khi tốt nghiệp, bộ phim điện ảnh đầu tay do ông chỉ đạo đã giành được một giải thưởng – tuy không lớn, nhưng giúp ông lọt vào mắt xanh của các đạo diễn kỳ cựu trong nước. Những người này bắt đầu chú ý và nâng đỡ ông, cho ông cơ hội học hỏi, tìm giúp ông các kịch bản tốt, thậm chí ra mặt kéo đầu tư.

Thế là Vương Càn Nguyên bước đi từng bước vững chắc, dần trở thành đạo diễn lớn, kế thừa ngọn lửa từ các tiền bối, vừa làm phim điện ảnh, vừa tìm kiếm và dìu dắt thế hệ đạo diễn trẻ, đúng như cách các tiền bối từng dìu dắt ông.

Dù Quách đạo và Vương Càn Nguyên đi hai con đường khác nhau, nhưng nhiều năm trôi qua, mối quan hệ giữa họ vẫn rất tốt.

Khi biết Vương Càn Nguyên đang đau đầu vì chưa chọn được nam chính cho phim mừng Quốc khánh, Quách đạo đã đề cử Đường Tự. Biết đến cái tên Đường Tự, đêm đó Vương Càn Nguyên liền xem ngay bộ phim điện ảnh 《Người Chết Vì Tiền》 của cậu. Lúc ấy ông cảm thấy Đường Tự không hợp với vai mình cần – phong cách cá nhân quá nổi bật, cứ như một vật thể phát sáng giữa đám đông, hơn nữa còn là thứ ánh sáng màu vàng kim – muốn người khác không chú ý đến thì gần như không thể.

Lúc Vương Càn Nguyên chuẩn bị từ chối, Quách đạo lại gửi qua vài đoạn ngắn – đều là các phần cá nhân của Đường Tự trong 《Nhìn Xem Ta Là Ai》. Gần như mỗi lần đổi nghề, Đường Tự đều cho khán giả một cảm giác hoàn toàn mới, cứ như anh thực sự đã làm công việc đó nhiều năm. Kể cả những chi tiết nhỏ nhất cũng được cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhưng đúng như Quách đạo nói, khi đó Đường Tự vẫn mang theo dấu ấn cá nhân khá rõ – chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra.

Loại đặc điểm này không phải là thói quen hay cách nói chuyện cụ thể, mà là một thứ cảm giác rất đặc biệt, khó lý giải bằng lời.

Tuy vậy, điều này không ảnh hưởng đến ấn tượng tốt của Vương Càn Nguyên sau khi xem các đoạn trích kia. Trong mắt ông, Đường Tự là một diễn viên có độ dẻo cao, có tiềm năng đào tạo, và cũng là người tiếp cận gần nhất với hình mẫu nhân vật mà ông đang tìm.

Vì vậy, khi biết kỳ gần đây nhất của 《Nhìn Xem Ta Là Ai》 quay ở Phú Thành, ông tranh thủ thời gian đến tận nơi, muốn trò chuyện riêng với Đường Tự. Nếu Đường Tự đồng ý nhận vai, ông sẽ tận tình chỉ dẫn, giúp anh che đi sự nổi bật quá mức của bản thân, hòa nhập trọn vẹn vào nhân vật.

Không ngờ hôm nay đến, ông lại tận mắt thấy Đường Tự đã chủ động thay đổi. Tuy vẫn còn vài khuyết điểm nhỏ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng.

Điều đó càng khiến Vương Càn Nguyên tin chắc rằng Đường Tự là một diễn viên thiên tài.

Và càng phù hợp hơn với vai diễn đảng viên trẻ hoạt động ngầm kia.

《Nhìn Xem Tôi Là Ai》 quay đến tận tối mới kết thúc.

Đường Tự cứ nghĩ có thể tự quay về khách sạn thì bị Tả Khánh Viễn gọi lại.

"Tiểu Đường," Tả Khánh Viễn vẫy tay với cậu, "Anh dẫn em đi gặp một người."

"Vâng." Đường Tự gật đầu, vừa trả lời vừa cúi xuống gửi tin nhắn cho Bùi Hành Vũ, bảo là mình sẽ về khách sạn trễ một chút.

Chờ Đường Tự cất điện thoại xong, Tả Khánh Viễn mới nói tiếp: "Là đạo diễn Vương Càn Nguyên muốn gặp em. Gần đây anh ấy đang lên kế hoạch quay phim hiến lễ Quốc khánh năm nay, cảm thấy em hợp với một vai chính trong một phân đoạn đơn nguyên."

Phim hiến lễ kiểu này, các diễn viên thường tham gia vì danh nghĩa, cho dù chỉ là một vai phụ nhỏ cũng có người tranh giành để được diễn, vì ý nghĩa của nó rất khác với những bộ phim thương mại khác.

Nếu diễn tốt, xem như có cơ hội xuất hiện trên sân khấu lớn. Sau này nếu có dự án tương tự, người ta cũng sẽ nghĩ đến em trước.

Dù phòng vé sau này có thế nào đi nữa, chỉ cần dính đến phim hiến lễ, cấp độ cũng đã cao hơn các phim thông thường rồi.

Hơn nữa, những phim đơn nguyên như thế này thường được nhiều đạo diễn có tiếng cùng hợp tác chỉ đạo. Cho dù biểu hiện không quá nổi bật, các đạo diễn còn lại cũng sẽ biết đến em. Xem như là cách mở rộng quan hệ trong nghề.

Tả Khánh Viễn nghe Quách đạo nói xong thì rất xem trọng vai diễn lần này.
.
Địa điểm gặp mặt là một phòng nghỉ trong trung tâm du khách ven biển. Khi Đường Tự và Tả Khánh Viễn đến nơi, Quách đạo và Vương Càn Nguyên đã ngồi chờ sẵn.

Quách đạo làm người giới thiệu, lập tức đứng dậy đưa Đường Tự đến trước mặt Vương Càn Nguyên, chính thức giới thiệu hai người với nhau.

Sau đó, buổi trò chuyện diễn ra rất suôn sẻ. Vương Càn Nguyên trực tiếp lấy kịch bản ra cho Đường Tự xem. Vì đây là kịch bản đơn nguyên nên không quá dài, chỉ mất hơn mười phút để đọc hết.

Sau khi đọc xong, Đường Tự gật đầu, quyết định nhận vai.

Hai bên đều không phải kiểu người dài dòng, nếu đã có ý định hợp tác, thì lập tức chốt luôn.

Hiện tại đã là cuối tháng Tư, còn chưa đầy nửa năm nữa là đến Quốc khánh. Tuy chỉ là phim đơn nguyên, nhưng thời gian cũng không còn nhiều, nên đã quyết định khởi quay ngay sau kỳ nghỉ lễ 1-5.

Vấn đề hợp đồng tất nhiên sẽ do Tả Khánh Viễn và đội ngũ của anh ấy phụ trách giải quyết.

Quách đạo vốn định mời mọi người ăn một bữa, tụ họp đơn giản, nhưng Vương Càn Nguyên thật sự không có thời gian. Sau khi chốt xong với Đường Tự, ông lập tức phải ra sân bay bay về Kinh thị.

Địa điểm quay phim đơn nguyên sau này cũng sẽ ở Kinh thị.

Tiễn Vương Càn Nguyên xong, Đường Tự và Tả Khánh Viễn cùng quay về khách sạn.

Tả Khánh Viễn rủ Đường Tự đi ăn tối, nhưng cậu từ chối, vội vàng quay về phòng.

Vừa đóng cửa lại, "phịch" một tiếng, Đường Tự lập tức biến thành một quả kim nguyên bảo.

Yêu lực của cậu hiện tại chỉ là tạm thời ổn định. Cả ngày cố gắng duy trì hình người mà không để lộ yêu lực ra ngoài đã là giới hạn rồi.

Cho nên vừa mới về đến phòng, cậu liền không khống chế được dòng yêu lực đang tản ra trong cơ thể, lập tức trở về nguyên hình.

Xem ra vẫn phải cùng Bùi Hành Vũ "giao phối" thêm vài lần nữa rồi.

Một quả kim nguyên bảo vừa nhảy vào phòng, vừa thầm nghĩ.

Cậu từ phòng khách nhảy vào phòng ngủ, nghe thấy trong phòng tắm có tiếng nước chảy, lập tức nhún người nhảy tiếp về phía đó.

Một đống tròn xoe, nhảy tưng tưng trên sàn nhà, vừa kỳ quặc vừa đáng yêu.

Bùi Hành Vũ đang tắm trong phòng tắm. Dù tiếng nước có thể che đi âm thanh bên ngoài, nhưng anh vẫn nhanh chóng nhận ra có động tĩnh.

Chú ý một chút, khóe môi anh từ từ cong lên.

Anh cảm nhận được khí tức của Đường Tự, dù không nhìn thấy, cũng dễ dàng tưởng tượng ra cảnh một quả kim nguyên bảo đang tung tăng nhảy về phía mình. Chắc chắn là đầy phấn khích, đáng yêu vô cùng.

Bùi Hành Vũ làm bộ như không phát hiện Đường Tự đã về, đưa tay mở hé cửa phòng tắm, sau đó tiếp tục tắm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Nhưng khóe mắt Bùi Hành Vũ vẫn luôn để ý tới cửa phòng tắm, quả nhiên chỉ một lúc sau, một bóng đen tròn tròn từ phía cửa lặng lẽ tiến lại gần, dán sát sàn nhà, từng chút một nhích tới.

Đường Tự định tạo bất ngờ cho Bùi Hành Vũ. Nhưng khi sắp đến sát cửa phòng tắm, cậu lại rơi vào bối rối: lát nữa phải mở cửa vào mà không gây tiếng động kiểu gì đây?

Vừa lo lắng xong, bé kim nguyên bảo đã phát hiện cửa phòng tắm thật ra không khóa, chỉ khép hờ, còn chừa một khe nhỏ vừa đủ cho cậu len qua mà không phát ra tiếng động.

Tiểu nguyên bảo mừng rỡ nhảy tưng tưng tại chỗ mấy cái.

Đúng là trời giúp mình!

Nhảy xong, bé tiếp tục dán sát sàn nhà, từ từ nhích thân thể tròn vo lấp lánh của mình về phía trước.

Sàn khách sạn lót thảm cách âm, giúp Đường Tự di chuyển dễ dàng hơn.

Tiểu nguyên bảo cọ đến sát khe cửa, lén nhìn vào phòng tắm xem tình hình.

Bùi Hành Vũ đang tắm. Cậu chỉ thấy được tấm lưng rắn chắc của anh.

Bùi Hành Vũ có làn da màu mật ong, cơ bắp săn chắc, lưng là một đường tam giác hoàn hảo, nước từ bả vai chảy xuống dọc sống lưng, trông vô cùng gợi cảm.

Trên lưng anh còn mơ hồ thấy được vài vết cào – chắc chắn là do Đường Tự tối qua để lại.

Đường Tự nhìn trộm một lúc, rồi canh lúc thích hợp liền nhảy vèo vào trong.

Không rõ là trùng hợp hay cố ý, Đường Tự vừa nhảy vào thì Bùi Hành Vũ bỗng xoay người. Tiểu nguyên bảo hoảng hốt, không kịp điều chỉnh điểm rơi, trượt một cái lăn về phía anh.

May mà chưa đụng vào, Bùi Hành Vũ đã cúi người, một tay bế cậu lên.

Lúc này dù có ngốc đến đâu, Đường Tự cũng hiểu ra: Bùi Hành Vũ chắc chắn đã biết từ đầu là cậu trở về, còn cố ý chờ mình chui đầu vào lưới!

Tức đến mức muốn đâm mặt anh ngay lập tức, nhưng lại bị anh giữ chặt trong tay, không nhúc nhích được.

"Sao lại biến về kim nguyên bảo nữa rồi?" Bùi Hành Vũ cười, dùng ngón tay cái vuốt nhẹ lên cậu.

Đường Tự nghẹn lời, điều động yêu lực trong người.

Chỉ một khắc sau, "phịch" một tiếng, cậu lập tức trở lại hình người, tóc ánh vàng rực rỡ.

Cậu treo người trên Bùi Hành Vũ, chưa để anh kịp phản ứng đã cúi đầu cắn vào mặt anh một cái, còn dùng răng day day như để phát t.iết bất mãn.

Bùi Hành Vũ đỡ cậu đứng vững, mặc cậu cắn loạn lên mặt mình, một tay khẽ vỗ lưng cậu, như đang dỗ dành.

Một lúc lâu sau, Đường Tự mới trút hết giận, còn mút một cái lên môi anh rồi trắng trợn nói: "Em thấy yêu lực vẫn chưa ổn định, mình tiếp tục 'giao phối' đi!"

Lúc nãy hóa lại nguyên hình ở cửa, quần áo Đường Tự đã rớt hết. Hiện giờ cả hai đều trong trạng thái trần trụi, đã quen thân thể nhau, dễ gì mà không xảy ra chuyện. Huống hồ Đường Tự vừa dứt lời đã bật lửa lên rồi.

Bùi Hành Vũ tối qua vốn đã không nhịn được, giờ bị cậu tự mình đưa tới tận miệng, dĩ nhiên không cần kìm nén nữa.

Trong phòng tắm liền có thêm một trận nhiệt tình mãnh liệt.

Vài ngày sau đó, Đường Tự không có lịch trình gì.

Cậu viện cớ yêu lực chưa ổn định mà tiếp tục bám lấy Bùi Hành Vũ, còn người kia thì đương nhiên là vui vẻ phối hợp.

Về phần yêu lực có thực sự ổn định hay chưa – chuyện đó chỉ có hai người họ biết.

Mà đáp án có vẻ... cũng không còn quan trọng nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment