Xuyên Đến Thập Niên 70 Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu

Chương 936

Vu Quang Viễn nội tâm, điềm tĩnh, Nghê Quân Lan hướng ngoại, hoạt bát, rất phù hợp. Tiến triển cũng cực kỳ khả quan, vào buổi tối hai người đã đi xem phim điện ảnh, là bộ phim nước ngoài tên Truy Bắt rất sôi nổi gần đây.

Bộ phim cực kỳ kinh điểm do Takakura Ken thủ vai chính, từ lúc bộ phim này được công chiếu ở thành phố Thượng Hải, cả thành phố đã bắt đầu lưu hành kiểu tóc húa cua giống trong phim, áo khoác da và kính râm, rất nhiều nam thanh niên nhẫn nhịn chịu đói, tiết kiệm tiền đi mua một chiếc áo khoác da, cạo tóc húa cua. Mặc áo khoác da, cổ áo phẳng, đeo kính râm lên, chính là hình tượng Takakura Ken trong phim.

Chỉ có điều, rất nhiều người đã không bắt chước được khí chất nam t.ử hán cương trực của Takakura Ken, dù sao trước lúc bộ phim này đưa vào nước. Bộ phim lưu hành trong nước là chàng trai kem bông[1] của thầy Đường Quốc Cường. Mắt to, mắt hai mí, da trắng, khuôn mặt khôi ngô mới là cái đẹp nam thanh niên đương thời theo đuổi.

[1]Từ này vốn chỉ những chàng trai thiếu nam tính, có làn da, gương mặt thanh tú, có thể mang tính tiêu cực hoặc tích cực

Nghê Quân Lan và Vu Quang Viễn sẽ thành đôi nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người vui vẻ nhất là Văn Thu Lan, đại sự trong lòng đã được gỡ xuống.

Thời hạn thăm người thân của Vu Quang Viễn đã kết thúc, lập tức trở về bộ đội, thư từ lui tới với Nghê Quân Lan. Tình cảm hai người nhanh chóng nóng lên, cha mẹ hai bên đều đã gặp, chỉ chờ báo cáo kết hôn của Vu Quang Viễn được phê duyệt, bọn họ sẽ lập tức đăng ký kết hôn và tổ chức đám cưới.

Trong nháy mắt lại đến tháng khai giảng, trường học lại nghênh đón một nhóm tân sinh viên. Chồng của Viên Hồng Mai cũng thi đậu đại học Đồng Tế của thành phố Thượng Hải. Nghỉ hè vợ chồng bọn họ dẫn theo hai đứa bé chơi khắp cả thành phố Thượng Hải, còn đi Song Long Động và Tây Hồ của tỉnh Chiết Giang, đi Tô Châu, chơi đến tận hứng mới đưa con về Đông Bắc, vội vã trở về khai giảng.

Đường Kiến Thụ thi đậu một trường cao đẳng ở thành phố Thượng Hải, Đường Kiến Quốc thiếu tầm mười điểm nên không có thi đậu, vợ anh ta thi đậu cao đẳng sư phạm Hàng Thành, anh ta dự định ôn tập một năm và thi lại.

Đại đội trưởng g.i.ế.c heo trong nhà, tổ chức bữa tiệc thi đậu. Trong nhà xuất hiện hai sinh viên đại học kia mà, ngày đó là lần thứ hai đại đội trưởng uống đến say mèm từ lúc chào đời tới nay, ngay cả cha ông ấy cũng không nhận ra.

Lần thứ nhất uống say như vậy, là ngày ông ấy kết hôn.

Đường Kiến Thụ đi học đại học, nhà máy hàng mỹ nghệ và nhà máy vớ Đường Thôn, còn có nhà máy quạt điện thành lập năm ngoái, tạm thời đều do Đường Kiến Quốc phụ trách. Anh ta còn phải quản lý nhà máy máy móc, cũng may bình thường bọn họ có nuôi dưỡng trợ thủ đắc lực, có thể giúp đỡ san sẻ không ít.

Về phần Đường Mãn Đồng, Đường Niệm Niệm không cho anh ta tham dự quản lý nhà máy, chỉ phụ trách tiêu thụ.

Còn có công ty mậu dịch mới thành lập, thì sẽ do hai người Đường Lục Cân và Đường Đông Cường phụ trách. Bọn họ vừa đi học vừa quản lý nhà máy, ngay từ đầu có chút luống cuống tay chân, hiện tại đã thuận buồm xuôi gió rồi, còn chuẩn bị tham gia hội quảng giao vào mùa thu tháng mười.

Hiện tại Đường Niệm Niệm rất ít can dự vào chuyện trong nhà máy, nhiều lắm là đề xuất phương án hoặc là giải quyết một vài vấn đề nan giải, bình thường cô ngay cả nhà máy cũng không đi.

Triệu Xuân Mai còn đang chờ tin nhà máy quần áo, Đường Niệm Niệm nói với bà ta phải chờ thời cơ. Bà ta cũng không biết lúc nào mới được xem là thời cơ tốt, từ mùa hè đợi đến mùa thu, lại đợi đến mùa đông, hứng chí của bà ta đã có chút phai nhạt, cảm thấy cái ngày cưỡi cổ chồng có khả năng mãi mãi không thực hiện được.

Ngày 18 tháng 12 năm 1978, phiên họp toàn thể lần ba khóa XI sẽ được tổ chức tại Bắc Kinh, chính thức ban hành văn bản chuyển trọng tâm công tác sang kiến thiết xã hội chủ nghĩa hiện đại hóa. Rất nhanh chóng, làn gió cải cách khai phóng đã bay khắp mọi miền tổ quốc.

"Chị dâu, đi tìm sĩ quan hậu cần Hoàng, nói em muốn nhận thầu nhà máy quần áo, bảo ông ấy sắp xếp một chút!"

Đường Niệm Niệm gọi Triệu Xuân Mai tới.

Trong lúc nhất thời Triệu Xuân Mai đã không mong chờ vào cưỡi cổ chồng đã không kịp phản ứng, ngây ngốc hồi lâu. Bà ta vỗ mạnh xuống đùi, phấn khích nói: "Tiểu Đường, có phải thời cơ đã đến hay không?"

 

"Đúng, bác có thể cưỡi cổ đoàn trưởng Chu rồi!"

Đường Niệm Niệm ra vẻ bí hiểm khó dò cười nhẹ.

"Tôi sẽ đi tìm sĩ quan Hoàng ngay!"

Triệu Xuân Mai kích động ngay cả tạp dề cũng quên tháo, chạy một nửa lại chạy về đến, tháo tạp dề ra, còn chải lại mái tóc, hứng chí đi tìm sĩ quan Hoàng.

Việc nhận thầu nhà máy quần áo này thật ra không phiền phức, chỉ cần thanh toán sổ nợ rối mù trước kia.Qquân đội ước gì có người tiếp nhận nhà máy quần áo, hơn nữa trước lúc Đường Niệm Niệm tìm tới cửa, cũng có người muốn nhận thầu, nhưng nghe phải thanh toán sổ nợ mười tám mười chín vạn thì đều đ.á.n.h trống lui quân. Có mười tám mười chín vạn tài chính thì có thể tự mình thành lập nhà máy rồi, làm việc gì không được, sao phải nhận thầu nhà máy tồi tàn như thế. Cho nên, quá trình Đường Niệm Niệm nhận thầu nhà máy quần áo rất thuận lợi, cô tỏ ý có thể thanh toán số nợ đó, có điều nhà máy quần áo phải được dựa hơi tên tuổi quân khu, nhưng quân đội không thể nhúng tay vào kinh doanh và quản lý của nhà máy, hàng năm cô chia cho quân đội hai phần lợi nhuận, còn ưu tiên sắp xếp cho quân tẩu chưa có việc làm đi làm.

Thứ cô muốn chính là bảng hiệu quân đội này, về sau bất kể gặp phải bọn quỷ lâu la hay bọn quỷ cầm đầu hay là Diêm Vương, chỉ cần kéo tấm bảng quân đội này ra, tất cả phải nhượng bộ. Hơn nữa sắp xếp cho quân tẩu đi làm, còn có rất nhiều chính sách ưu đãi, dù sao có rất nhiều chỗ tốt, là chuyện mà đôi bên hỗ trợ và cùng có lợi.

Sau khi ký xong hợp đồng, Đường Niệm Niệm sảng khoái thanh toán sổ nợ, không thiếu một phần, sau đó mua vài chiếc máy may, sau đó bế thợ vẽ mẫu và nhà thiết kế về, nhà máy quần áo đã được khai trương.

Đơn hàng đầu tiên của nhà máy là áo khoác da, chính là áo khoác Takakura Ken mặc trong phim Truy Bắt, bộ phim này nổi như cồn, cả nước có phong trào mặc áo khoác da, đeo kính râm, cạo tóc húa cua.

Còn có quần áo nhân vật nữ chính Mayumi Uchida trong phim mặc, Đường Niệm Niệm cũng bảo nhà thiết kế và thợ vẽ mẫu thiết kế bản vẽ, sau đó cho xưởng tăng giờ làm việc đẩy nhanh tốc độ.

Hai mươi tám quân tẩu nhàn rỗi của quân đội, tất cả đều vào làm việc tại nhà máy quần áo, Đường Niệm Niệm tính lương theo sản phẩm. Quân tẩu tay chân nhanh nhẹn thì tiền lương một tháng có thể trên trăm, chậm cũng có năm sáu mươi đồng.

Triệu Xuân Mai được sắp xếp làm chủ nhiệm phân xưởng, tiền lương là lương căn bản cộng thêm tiền thưởng, tiền thưởng là tương quan với nhiệm vụ của xưởng sản xuất, hoàn thành càng nhiều tiền thưởng càng cao, bởi vì bộ phim Truy Bắt này quá nổi, áo khoác và quần áo nữ được sản xuất ra, chỉ cần được tung ra thị trường thì sẽ bán sạch sành sanh.

Máy may nhà máy cũng bị đạp tới bốc khói, nhóm quân tẩu chỉ hận không thể một ngày có bốn mươi tám giờ, tiền trắng bóng đã bày ở trước mặt, bọn họ vẫn không thể không đi ngủ, kiếm không hết, hoàn toàn kiếm không hết!

Đường Niệm Niệm mua mấy căn mặt tiền, dùng để mở tiệm bán quần áo, cô mời mấy cô gái xinh đẹp làm người bán hàng. Tính lương là lương căn bản + phần trăm hoa hồng, các cô gái như bị điên, hoàn toàn không cần phải đôn đốc, đã tự giác tự khích lệ bản thân, thành tích mỗi ngày đều vô cùng khả quan. Cho nên, nhà máy quần áo của Đường Niệm Niệm, mới chỉ thành lập non nửa năm, nhưng tiền giấy đã như bông tuyết rơi liên miên, mặc dù phải nộp cho quân đội hai phần lợi nhuận, nhưng kiếm được nhiều nhất vẫn là Đường Niệm Niệm.

Phong trào Truy Bắt sẽ kéo dài thêm một hai năm, Đường Niệm Niệm còn lấy ra một vài kiểu dáng lưu hành ở đời sau bên trong không gian, sửa đổi nhẹ một chút, sau đó nhà máy sản xuất, gần như mỗi kiểu dáng đều cháy hàng.

Người thời năm 1970, gần như đều là ưa chuộng những gam màu xanh, đen, xám, là người thì thích chưng diện, cũng thích đủ mọi sắc thái màu sắc. Thiên tính này bị đè ép vài chục năm, đột nhiên được giải phóng, gần như là đã tuôn ra là không thể ngăn cản. Cho nên những quần áo có sắc màu xinh đẹp mà Đường Niệm Niệm sản xuất, sau khi đưa ra thị trường đã nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, cô tự sáng tạo nhãn hiệu Bộ Bộ Sinh Liên, đã vang danh trên giang nam biển bắc một cách rất nhanh chóng.

 

Cái tên Bộ Bộ Sinh Liên này, là Đường Niệm Niệm thuận miệng đặt, đáng tiếc hiện tại trong nước vẫn chưa có xuất hiện luật thương hiệu. Rất nhanh, trong nước đã xuất hiện đủ loại quần áo hàng nhái quần áo của Bộ Bộ Sinh Liên, thiết kế và chất lượng đều kém tới mức khiến cô muốn g.i.ế.c người.

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã đến mùa hạ năm 1979.

Việc làm ăn của nhà máy quần áo vô cùng tốt, Triệu Xuân Mai hiện tại mỗi ngày đều hừng hực khí thế, loay hoay chân không chạm đất. Mọi việc trong nhà máy gần như là bà ta đang quản, chuyện nào bà ta không giải quyết được, sẽ báo cho Đường Niệm Niệm. Cho nên, thật ra Triệu Xuân Mai tương đương với phó trưởng xưởng, hiển nhiên tiền lương là nước lên thì thuyền lên, đã sớm vượt qua tiền lương của đoàn trưởng Chu, Triệu Xuân Mai đã có sức mạnh đã trở nên tự tin rồi, trở nên trẻ ra đẹp hẳn lên.

Hiện tại bà ta đã không muốn cưỡi cổ chồng nữa, thậm chí cảm thấy ý nghĩ này quá buồn cười.

Triệu Xuân Mai tầm mắt đã thông thoáng, thậm chí đã có ý nghĩ “đại nghịch bất đạo”, nếu chồng vẫn đến c.h.ế.t không đổi, đổi cách để ép buộc gièm pha bà ta, thế thì cuộc sống này không cần nữa cũng được. Dù sao hiện tại một mình bà ta cũng có thể nuôi sống hai đứa bé, đứa lớn đứa hai đều đã có tiền lương, không cần bà ta quan tâm, về sau bà ta sẽ không chịu đựng sự tức giận của chồng nữa.

Lại là một kỳ nghỉ hè bước đến, Đường Niệm Niệm đến Hồng Kông một chuyến, trước kia đầu tư phim là để kiếm tiền, cần đi lấy tiền.

Công ty đĩa nhạc của Đặng Mạt Lỵ cũng có quy mô rồi, ban nhạc của anh hai ngốc Đường Trường Phong đã trở thành ban nhạc đình đám của Hồng Kông. Mỗi ngày đều có bảng thông cáo, công ty của nhà họ Đường cũng mở rộng quy mô dưới sự giúp đỡ của Bảo Liên Sinh, đồng thời nhà họ Đường đã tiến vào giới phú hào cấp cao của Hồng Kông.

Đường Cảnh Lâm đã sắp xếp ổn thỏa thời gian về đất liền, ông ấy dự định trở về năm ngoái, trước tiên là đến Đường Thôn viếng mồ mả ông cụ Đường sau đó đến thăm một nhà bà cụ Đường, tiếp đó người một nhà sẽ ăn một cái tết đoàn viên ở thành phố Thượng Hải.

Về phần sáu căn bất động sản và đồ cổ chính phủ trả lại, bố con Đường Cảnh Lâm đều tỏ ý để Đường Niệm Niệm nhận, nói là đồ cưới cho cô.

Đường Niệm Niệm ở Hồng Kông hơn nửa tháng thì trở về thành phố Thượng Hải. Giữa lúc đó Thẩm Kiêu có trở về một chuyến, chỉ ở mấy ngày là lại đi biên cương Tây Nam, chiến dịch đã khai hỏa, quân đội cả nước đều tiến vào trạng thái canh gác, thay phiên trên chiến trường.

Vu Quang Viễn cũng đã tới chiến trường, báo cáo kết hôn của anh ấy đã được phê duyệt từ lâu, lúc đầu chuẩn bị muốn kết hôn, nhưng chiến tranh khai hỏa, Vu Quang Viễn đã dời tổ chức hôn lễ lại, anh ấy sợ gặp nguy hiểm, làm chậm trễ Nghê Quân Lan.

Khi Đường Niệm Niệm trở về đã là tháng tám, thời tiết vẫn nóng bức, mặc dù cô và Thẩm Kiêu cách hai nơi, nhưng mỗi lúc trời tối bọn họ sẽ gặp mặt ở không gian, cũng biết không ít chuyện trên chiến trường.

Rất tàn khốc, mỗi ngày đều có thương vong, dân quân tại biên cương cũng đã lên chiến trường tiếp viện. Mặc dù trận đ.á.n.h rất khốc liệt, nhưng Đường Niệm Niệm biết kết quả là bên ta thắng lợi, hơn nữa chiến dịch này sẽ tiếp diễn nhiều năm.

Hôm đó, Nghê Quân Lan chạy tới, quầng mắt xanh đen, tinh thần trông rất kém.

"Đường Niệm Niệm, tôi muốn đến biên cương!" Nghê Quân Lan buồn bã nói.

"Vì sao?"

Đường Niệm Niệm hỏi.

"Tôi mơ thấy Vu Quang Viễn, toàn thân đều là máu, một mình anh ấy thủ vững đến cuối cùng, c.h.ế.t rồi..."

Mắt Nghê Quân Lan đỏ lên, giấc mộng kia quá chân thực. Trong mơ cô có thể nghe được mùi m.á.u tươi trên người Vu Quang Viễn, mùi khói t.h.u.ố.c s.ú.n.g trên chiến trường, còn có thể nghe được Vu Quang Viễn nói với cô ta, bảo cô ta đừng chờ anh ấy, tìm một người đàn ông tốt sống hạnh phúc đi.

Mộng Vân Thường

"Mơ là ngược lại, nói rõ Vu Quang Viễn vẫn đang bình an."

Đường Niệm Niệm an ủi một câu.

"Không phải, tôi có linh cảm, chắc chắn Vu Quang Viễn đã gặp nguy hiểm, tôi muốn xin vào đội trị liệu, không chừng có thể tìm được anh ấy."

Từ trước đến nay Nghê Quân Lan chưa từng lo lắng như thế, mấy ngày nay trong lòng cô ta luôn luôn trĩu nặng, như thể có một tảng đá lớn đang đè ép, cứ cảm thấy có chuyện gì sẽ xảy ra. Tối hôm qua mơ thấy Vu Quang Viễn, cô ta đã hiểu, là ông trời chỉ thị cho cô ta.

Nhất định là Vu Quang Viễn đã gặp phải nguy hiểm!

 

 

Bình Luận (0)
Comment