"Còn không bằng cô đi hỏi cha chồng tương lai của cô, chắc chắn ông ấy biết tình hình của con trai." Đường Niệm Niệm chỉ điểm nói.
"Tôi đã hỏi rồi, chú Vu không chịu nói, khẳng định là đã gặp nguy hiểm."
Sắc mặt Nghê Quân Lan tái nhợt, biểu cảm rất kiên định, cô ta van xin nói: "Đường Niệm Niệm, xe của cô cho tôi mượn đi, tôi muốn lái xe đến biên cương."
Cô ta không mua được vé, cha mẹ không cho phép cô ta ra ngoài, cha mẹ Vu Quang Viễn cũng không đồng ý, nhưng cô ta nhất quyết phải đi, không ai có thể ngăn được cô ta.
"Cô đi có thể làm gì? Cô ngay cả s.ú.n.g còn chưa từng sờ!"
Đường Niệm Niệm từ chối, cô không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ này đi chịu c.h.ế.t.
"Tôi từng luyện b.ắ.n súng, cô đừng xem thường tôi, tôi cũng là lớn lên trong quân đội.”
Nghê Quân Lan không phục, khi còn bé cô ta đã ở bộ đội, về sau cha cô ta được điều đi đơn vị bí mật, cô ta mới rời khỏi quân khu, khi còn bé cha còn dạy cô ta ném l.ự.u đ.ạ.n nữa đấy.
"Tôi giúp cô nghe ngóng tình hình của Quang Viễn, ngày mai sẽ nói cho cô!"
Đường Niệm Niệm chuẩn bị hỏi Thẩm Kiêu, chắc hẳn anh sẽ biết.
Nghê Quân Lan đồng ý, mang theo sự thấp thỏm rời đi.
Buổi tối, Đường Niệm Niệm và Thẩm Kiêu gặp mặt tại không gian, hỏi về Vu Quang Viễn.
"Tiểu đoàn của anh ấy được sắp xếp thủ vững khu vực trọng yếu, được ra lệnh là thủ vững đến giây phút cuối cùng!" Thẩm Kiêu trả lời.
Đường Niệm Niệm nhíu chặt lông mày, trực giác của Nghê Quân Lan không sai, đúng là tình hình của Vu Quang Viễn không ổn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu đoàn của anh ấy sẽ hi sinh toàn bộ.
"Không thể tiếp viện sao?" Đường Niệm Niệm hỏi.
"Anh với anh ấy không thuộc chung đơn vị đồn trú, tình hình bên kia cũng không hiểu rõ lắm, có lẽ là binh lực eo hẹp!"
Nếu như là đơn vị đồn trú của Thẩm Kiêu, khẳng định là anh sẽ dẫn người tới trợ giúp, nhưng anh và Vu Quang Viễn được phân khác đơn vị quân đội, không thể làm việc vượt giới hạn.
Lông mày Đường Niệm Niệm nhíu chặt, cô không hiểu chỉ huy chiến dịch nhiều lắm. Đó đều là những mạng sống hoạt bát trẻ tuổi, lại bởi vì một mệnh lệnh mà biến thành tấm mộ lạnh băng.
Cô có thể hiểu được yêu cầu về mặt quân sự, nhưng nếu như người nhận mệnh lệnh này chính là Thẩm Kiêu, chắc chắn cô sẽ không thể chấp nhận.
Có lẽ là thời gian rời xa tận thế quá dài, hiện tại lòng dạ của Đường Niệm Niệm đã mềm nhũn chút, cô có chút không đành lòng.
"Em muốn đi một chuyến!"
Đường Niệm Niệm cũng không phải bởi vì nể mặt Nghê Quân Lan, cô vốn là dự định lên chiến trường hoạt động gân cốt, vừa khéo gặp được cơ hội này, vậy thì đi một chuyến đi.
"Anh không thể rời khỏi chỗ này, em cẩn thận chút."
Thẩm Kiêu không có ngăn cản, anh có lòng tin với vợ mình, hơn nữa nếu thật sự gặp được nguy hiểm thì còn có thể vào không gian.
"Yên tâm!"
Đường Niệm Niệm làm kí hiệu tay ok, cô đi sắp xếp lại một đống vũ khí, xuất phát trong đêm.
Ra không gian, đã là tám giờ tối, cô nói một tiếng với thím Trương là phải ra ngoài một chuyến, sau đó lập tức lái xe đi.
Đi đến nhà Nghê Quân Lan trước, cô không gõ cửa, mà là cầm tảng đá đập vào cửa phòng Nghê Quân Lan, cửa sổ mở, Nghê Quân Lan thấy cô thì mắt sáng rực lên, thều thào hỏi: "Có phải có tin tức rồi hay không?"
Đường Niệm Niệm viết một câu trên giấy, xếp thành máy bay giấy ném vào trong cửa sổ. Nghê Quân Lan mở ra nhìn, lập tức bắt đầu bận túi bụi, mười phút sau, cô ta vác theo một cái túi, bò từ cửa sổ lầu hai xuống.
"Đi!"
Đường Niệm Niệm gật đầu, hai nàng đều mặc áo dài quần dài, thuận tiện hành động.
"Bây giờ đi biên cương? Cô cũng đi?"
Nghê Quân Lan hơi phấn khích, lúc đầu cô ta dự định ngày mai mới đi, nào ngờ động tác của Đường Niệm Niệm càng nhanh hơn.
"Tôi đi thăm Thẩm Kiêu nhà tôi, anh ấy cũng đang ở chiến trường!"
Đường Niệm Niệm đi về phía vùng ngoại thành.
"Chúng ta lái xe đi?"
"Không!"
Đường Niệm Niệm phủ nhận, lái xe quá chậm, cô có phương tiện giao thông càng nhanh hơn.
Hai người đã đến một căn nhà nằm ở một nơi vắng vẻ vùng ngoại thành, cô bảo Nghê Quân Lan chờ bên ngoài, một mình lái xe tiến vào.
Nghê Quân Lan ngoan ngoãn gật đầu, Đường Niệm Niệm tiến vào sân, qua một hồi lâu vẫn không có động tĩnh. Bên ngoài đen như mực, vươn tay không thấy được năm ngón, còn có các loại âm thanh kỳ dị, cô ta nghe thấy chỉ cảm thấy lưng hơi lạnh, nhưng nghĩ đến Quang Viễn vẫn đang trong nguy hiểm, cô ta đã không sợ nữa.
Nếu ngay cả chút việc này cũng không chịu được, cô ta còn lên chiến trường thế nào?
"Tiến vào!"
Bên trong vang ra tiếng kêu của Đường Niệm Niệm, Nghê Quân Lan đẩy cửa ra, một tia sáng chói mắt b.ắ.n tới, còn có tiếng rít gió lốc. Mắt của cô ta đã không mở ra được.
Nghê Quế Lan trợn tròn mắt, trong sân rộng rãi thế mà có đỗ một chiếc trực thăng, Đường Niệm Niệm làm sao làm được vậy?
"Cái này ở đâu ra?"
Nghê Quế Lan nhảy lên trực thăng, phấn khích đến độ đôi mắt tỏa sáng.
"Nhờ quan hệ mà có, cô đừng lộ ra ngoài!"
"Chắc chắn không nói, cám ơn cô nhé!"
Nghê Quân Lan rất cảm kích, còn có chút tiếc nuối. Trước kia cô ta còn chĩa mũi nhọn vào Đường Niệm Niệm, cô ta quá không phải người.
"Đường Niệm Niệm, trước kia xin lỗi, nếu tôi có thể còn sống trở về, về sau cô chính là người bạn tốt nhất của tôi, cô muốn tôi làm gì cũng được!"
Nghê Quân Lan chủ động hứa.
"Ngồi vững!"
Đường Niệm Niệm không buồn quan tâm. Cô gái này có chút tự mình đa tình, cô lười đả kích, để cô gái này nghĩ như vậy đi.
Trực thăng là cô lấy ra từ trong không gian, có điều Thẩm Kiêu sẽ giúp cô tìm một cái cớ chính đáng, coi như bên trên tra thì cũng có thể ứng phó.
Cô bay lên bầu trời một cách thuần thục, lái bay về phía biên cương Tây Nam. Sau bốn tiếng, trực thăng của cô đã đáp xuống một vùng rừng không người, tìm vài nhánh cây che khuất trực thăng.
Nghê Quân Lan không mảy may hoài nghi lai lịch của trực thăng, cô ta tưởng trực thăng của quân khu, Thẩm Kiêu là nhân vật trọng yếu trong quân khu, làm một chiếc trực thăng cũng không khó.
Lúc này là rạng sáng, trong rừng ngay cả một bóng ma cũng không có. Đường Niệm Niệm lấy dây thừng ra, bảo Nghê Quân Lan buộc chặt cổ áo, ống tay áo và ống quần, tránh cho bị bụi cỏ và côn trùng độc, con đỉa trên cây chui vào.
Con đỉa bên trong rừng mưa nhiệt đới rất đòi mạng, hơn nữa trong rừng còn có rất nhiều rắn độc và côn trùng độc không biết tên, càng đáng sợ hơn kẻ địch.
Đường Niệm Niệm lấy bản đồ ra, cô cố ý chọn những nơi gần Vu Quang Viễn. Từ đây qua đó chừng ba mươi dặm (15km), đi đến hừng đông có lẽ là gần tới rồi, có điều trước lúc này, cô phải đưa Nghê Quân Lan đến khu vực an toàn.
Bản đồ là Thẩm Kiêu vẽ, vô cùng kỹ càng, ngoài mười dặm cách nơi này có một đội điều trị tạm thời, có thể đưa Nghê Quân Lan đến chỗ đấy. Dẫn theo cô ta không tiện cho cô hành động, Đường Niệm Niệm thích hành động đơn độc.
Đi được hai giờ, đã đến trụ sở đội điều trị tạm thời. Từ nơi xa có thể nhìn thấy ánh sáng sáng ngời, Nghê Quân Lan vui vẻ nói: "Là người của chúng ta!"
"Ừm, “gút bai” nhé!"
Đường Niệm Niệm nói xong, dùng một đập khiến cô ta bị ngất, kẹp cô ta ở dưới sườn, sau đó ném người vào lều bên ngoài.
"Ai?"
Có người ra rồi, Đường Niệm Niệm nhanh chóng rời đi.
"Có một người phụ nữ!"
"Không có vết thương ngoài da, khiến tỉnh lại rồi hỏi một chút."
Có hai người đàn ông mặc áo choàng trắng đi ra, khiêng Nghê Quân Lan vào lều vải. Đường Niệm Niệm thì tiếp tục tiến tới, tốc độ của cô lúc một mình nhanh hơn không ít, lúc trời tờ mờ sáng đã đuổi tới chiến trường tràn ngập khói lửa.
Trong không khí đều là mùi khói t.h.u.ố.c s.ú.n.g và mùi m.á.u tươi, còn có mùi cháy khét vì da thịt bị lửa thiêu đốt, thây xác nằm khắp nơi trên đất, m.á.u chảy thành sông, vô cùng thê thảm.
Đường Niệm Niệm đã trang bị vũ trang đầy đủ, ngay cả mặt cũng được che kín, trên người còn mặc áo chống đạn tốt nhất, cô không có đi tìm Vu Quang Viễn, mà là tìm một vị trí cao tốt nhất.
Cô dùng kính viễn vọng quan sát quân địch đối diện, chúng đã ngo ngoe muốn hành động rồi, có lẽ chẳng mấy chốc nữa sẽ phát động tiến công.
Đường Niệm Niệm lần lượt lấy ra các loại vũ khí, đều là vũ khí thích hợp đ.á.n.h xa, cô không am hiểu đ.á.n.h trận, cô chỉ biết g.i.ế.c người.
Cho nên, cô định g.i.ế.c c.h.ế.t toàn bộ quân thù đối diện, không chừa một tên nào!
Trời đã sáng, các chiến sĩ trên mặt trận được nghỉ ngơi ngắn ngủi đều tỉnh dậy, miễn cưỡng nâng cao tinh thần, chuẩn bị nghênh đón vòng chiến đấu tiếp theo.
Thượng cấp mệnh lệnh cho bọn họ, là thủ vững đến giây phút cuối cùng, quyết không thể để cho quân địch chiếm lĩnh khu vực có địa thế cao này.
Cho nên, coi như đ.á.n.h tới hết đạn cạn lương, coi như chỉ còn lại một người, lá cờ năm sao này vẫn phải cắm ở khu vực này!
Vu Quang Viễn nhem nhuốc vết m.á.u trên mặt cầm kính viễn vọng xem xét động tĩnh doanh doanh trại địch ở phía đối diện. Tiểu đoàn trưởng, phó tiểu đoàn trưởng đều hi sinh rồi, chỉ đạo viên bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, hiện tại anh ấy là quan chỉ huy tối cao mặt trận, sẽ chỉ huy chiến dịch tiếp theo.
Lúc này Vu Quang Viễn vô cùng chật vật, không có sự hăng hái khi trở về thăm người thân, tay trái của anh ấy đang đắp bột, gương mặt bị đạn b.ắ.n cháy một vùng thịt, m.á.u thịt be bét, đùi phải cũng trúng đạn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất.
"Quân thù sắp tiến công rồi, chuẩn bị chiến đấu!"
Vu Quang Viễn lạnh lùng ra lệnh, anh ấy biết, lần này có lẽ không trở về được.
May mắn anh ấy chưa cử hành hôn lễ, sẽ không làm chậm trễ Nghê Quân Lan.
Các chiến sĩ trên mặt trận đều tiến vào trạng thái chiến đấu, người vẫn hoàn hảo không chịu chút tổn hao nào gần như không tồn tại, mỗi chiến sĩ đều bị thương, trên mặt đều là vết máu, có vài chiến sĩ bị thương rất nặng, nhưng vẫn còn giơ súng.
"Vợ tôi tháng sau sinh em bé, cũng không biết sinh được trai gái. Tôi vẫn chưa đặt tên cho em bé!" Một chiến sĩ có khuôn mặt thật thà nói giọng có chút tiếc nuối.
Mộng Vân Thường
Anh ấy không sợ c.h.ế.t, nhưng anh ấy vẫn tiếc nuối vì không thể chờ đợi được đến ngày con được sinh ra, không thể nghe đứa trẻ gọi anh ấy là cha.
"Anh viết lá thư bỏ trong túi, bất kể sinh trai hay gái, đều đặt là Thắng Lợi!"
Một chiến sĩ có khuôn mặt nhã nhặn bên cạnh hiến kế, anh ấy hi vọng chiến dịch này Thắng Lợi, về sau con cái sẽ không cần đ.á.n.h trận nữa.
"Thắng Lợi hay, vậy đặt Thắng Lợi!"
Binh sĩ chất phác móc ra hộp t.h.u.ố.c lá từ trong túi, cũng không có bút, thấm chút m.á.u ở trên người tại viết lên giấy hộp t.h.u.ố.c lá mấy chữ “Em bé tên là Dư Thắng Lợi.”
Sau khi viết xong, anh ấy xếp giấy lại, trịnh trọng nhét vào trong túi, còn nhẹ nhàng vỗ nhè nhẹ, nhếch miệng cười.
"Đồ ch.ó Nhật sắp tới, đệt… Tổ tông nhà chúng nó, cha mày g.i.ế.c c.h.ế.t chúng mày!”
Bên cạnh có một chiến sĩ c.h.ử.i lời th* t*c, thần kinh tất cả mọi người căng thẳng, quân thù sắp tiến công rồi.
Trận huyết chiến sắp nghênh đón, không biết sẽ mất thêm bao nhiêu anh em?
Thần kinh của mọi người đều vô cùng hăng hái, nhưng tâm trạng thì nặng nề, bởi vì bọn họ biết, tất cả bọn họ sẽ đổ vào mặt trận này, nhưng bọn họ hi vọng, có thể kiên trì thêm mấy ngày, chịu được tới khi bộ đội tiếp viện đến.
Vu Quang Viễn từ bên trong kính viễn vọng thấy được quân thù lít nha lít nhít ở chân núi, còn có đại pháo được bày biện song song, họng pháo đang nhắm ngay khu vực bọn họ, hiển nhiên lần này quân địch đã nhất quyết phải có khu vực này, chúng đã bổ sung thêm không ít vũ khí.
"Đồ ch.ó Nhật!"
Vu Quang Viễn nhả ra một ngụm máu, lần chiến đấu này khẳng định sẽ càng tàn khốc hơn, có lẽ anh ấy và các anh em đều sẽ c.h.ế.t, nhưng anh ấy không sợ.
Chỉ là trong lòng sẽ có chút tiếc nuối.
Anh ấy còn chưa kết hôn mà!
Quân địch ở chân núi không nhúc nhích, bọn họ đang chuẩn bị b.ắ.n đại pháo, hiển nhiên là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ.
Vu Quang Viễn bảo các binh sĩ trốn vào trong chiến hào, anh ấy thì tiếp tục cầm kính viễn vọng quan sát tình hình.
Bên trong kính viễn vọng xuất hiện một hình ảnh rất quái đản, tên lính nhét đạn pháo đột nhiên ngã xuống, ngay sau đó lại một tên bị b.ắ.n ngã, lại một tên, lại một tên… Giống như quăng sủi cảo, cái này được quăng xuống sẽ đến cái tiếp theo.