"Cậu không muốn nói thêm gì à?" Minh Chấn Hưng cạn lời.
Mặc dù nhà họ Chu vong ơn bội nghĩa thật, nhưng ông cũng nghi ngờ thằng nhóc này chưa làm hết sức mình, nếu không với kỹ năng của Thẩm Kiêu thì Chu Tư Lượng cũng sẽ không rơi vào kết cục thảm thương như vậy.
"Chu Tư Lượng vẫn còn sống đó thôi.”
Thẩm Kiêu nhấn mạnh mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
Minh Chấn Hưng giật giật khóe miệng, lười trách thêm lần nữa, Chu Tư Lượng còn sống là thật, nhiệm vụ đã hoàn thành cũng là thật.
"Tôi sẽ hối thúc vụ tiền thưởng, cho cậu ba ngày phép, về nghỉ ngơi đi!"
Thẩm Kiêu đứng dậy, anh ném một cái túi giấy lên bàn, bên trong là thuốc Đường Niệm Niệm đưa cho anh.
Minh Chấn Hưng thích hút thuốc, nhưng vợ ông ấy quản lý chuyện này rất gắt, cho nên ông ấy chỉ có thể hút trộm, trông rõ là đáng thương.
"Gì đấy?"
Minh Chấn Hưng giật mình, tò mò nhặt lên thử, nhẹ thế nhỉ.
Thẩm Kiêu không đáp lời, anh đã ra khỏi phòng. Minh Chấn Hưng mở túi giấy ra, bên trong có mấy chục điếu thuốc, hương thuốc lá đậm đà thấm vào tim làm hai mắt Minh Chấn Hưng lập tức sáng rực, vui vẻ cất đống thuốc vào ngăn kéo y hệt giấu vàng giấu bạc.
"Thằng ranh con!"
Minh Chấn Hưng mỉm cười châm một điếu thuốc, bắt đầu nuốt mây nhả sương, đối với Thẩm Kiêu thật sự là vừa yêu vừa ghét.
Cùng ngày, Thẩm Kiêu trở về Chư Thành, kỳ nghỉ những ba ngày, anh phải đi gặp Niệm Niệm.
Đường Thôn.
Đường Niệm Niệm đang chơi trên núi, dân làng cũng đang đổ xô lên đây đào măng, măng mùa xuân vừa to vừa non, một cây măng phải nặng hơn năm cân, sau khi đào sẽ mang về nhà cắt thành lát, luộc chín, phơi khô. Cuối cùng ra thành phẩm sẽ có đơn vị trên huyện xuống thu gom.
Ngoài khoản công điểm cố định nhờ làm ruộng thì Đường Thôn còn kiếm được thêm chút đỉnh mỗi khi xuân đến.
Lá trà trước Tết Thanh Minh, măng xuân sấy khô và trúc sào là ba loại nông sản có thể mang lại khoản thu nhập thêm trong mùa xuân.
Hai hôm nay trên núi cứ rộn rã tiếng nói, hầu như toàn bộ đàn ông trong thôn đều tập trung trên núi đào măng mang về nhà, phụ nữ thì ở nhà phụ trách cắt miếng, luộc măng và phơi khô, ai có việc người ấy. Bán măng như này lấy được công điểm cao hơn làm ruộng nhiều, nếu mà làm tốt thì một mùa măng sẽ kiếm được mấy chục đồng.
Đường Niệm Niệm đang hái nấm trên núi, cô dẫn theo Bách Tuế và Cửu Cân, cõng theo cái gùi, cả ba nhàn nhã đi dạo.
Nhóm thanh niên trí thức cũng bận tối mắt tối mũi, ai cũng muốn kiếm thêm một ít, ngay cả Liễu Tịnh Lan cũng có mặt.
Nhưng cô ta không hề chú tâm đến công việc, chốc chốc lại lén quay sang nhìn Đường Niệm Niệm, càng nhìn, càng nghi ngờ con khốn này đã sống lại.
Thấy Đường Niệm Niệm đi một mình, Liễu Tịnh Lan nhanh chóng chạy đến chỗ cô thì thầm: "Công ty thương mại Xương Nguyên!"
"Chó ngoan không chắn đường!"
Đường Niệm Niệm đẩy cô ta ra, trợn tròn mắt.
Cô chưa nghe ai nhắc đến tên Công ty thương mại Xương Nguyên hết.
Liễu Tịnh Lan lén lút như vậy, chắc chắn không có ý tốt đây mà.
"Cô không biết Công ty thương mại Xương Nguyên sao?" Liễu Tịnh Lan bỗng ré lên chói tai vô cùng, có vẻ cô ta bức xúc lắm, vẻ mặt cũng kiểu nửa tin nửa ngờ.
Đây là công ty Đường Niệm Niệm thành lập ở kiếp trước mà, nghe đến cái tên này sao cô có thể thờ ơ tiếp được!
"Công ty nhà cô hả? Cô là con gái tầng lớp tư bản á!"
Đường Niệm Niệm thật sự chưa nghe đến cái tên Công ty thương mại Xương Nguyên bao giờ, cô không biết tại sao Liễu Tịnh Lan lại hỏi như vậy, nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến chuyện cô chụp mũ đối phương.
Cô cố ý nói to đến mức mọi người trên sườn núi đều nghe thấy rõ ràng rành mạch, tất cả quay đầu lại nhìn hai người họ, ánh mắt đầy hóng hớt.