Cô thanh niên trí thức Liễu Tịnh Lan lại là con gái của thành phần tư bản ư, giời ơi tin nóng tin nóng, thôn dân vứt hết cuốc, không thèm đào măng nữa, tất cả xúm xít lại quanh Đường Niệm Niệm.
"Bé Niệm, ai là con của giai cấp tư bản thế?" Có người cố ý hỏi lại.
"Cô ta đó!"
Đường Niệm Niệm chỉ vào Liễu Tịnh Lan.
"Không phải, cô đang nói linh tinh cái gì đấy, cả gia đình tôi đều là giai cấp công nhân!"
Ánh mắt Liễu Tịnh Lan bối rối, khác với thứ giọng nói mềm mại thường ngày, lần này cô ta phát ra thứ âm thanh vừa chua vừa chói tai khủng khiếp.
Đường Niệm Niệm nghĩ thầm, đây là lần thứ hai.
Mỗi lần nhắc đến thân phận giai cấp là Liễu Tịnh Lan sẽ lộ ra vẻ hoảng sợ, chứng tỏ cô ta có tật giật mình, cô phải điều tra kỹ nhà họ Liễu mới được.
"Thế nãy giờ cô cứ lảm nhảm với tôi về cái Công ty Thương mại Xương Nguyên làm cái gì? Nhà tôi đều là phận nông dân nghèo, chưa từng biết công ty là cái gì cả, nếu cô cũng thuộc tầng lớp lao động thì lý do gì mà cô cứ khoe khoang trước mặt tôi về cái Công ty Thương mại Xương Nguyên kia thế?"
Đường Niệm Niệm nói một thôi một hồi, thôn dân cũng cảm thấy rất có lý.
Họ chưa bao giờ nghe đến tên của Công ty Thương mại Xương Nguyên này hết, tổ tiên mười tám đời đều làm nông, xưa nay không biết cái gì là công ty cả.
"Có lẽ Xương Nguyên gì gì đó là do gia đình cô ta mở đấy. Từ lúc người phụ nữ này đến thì tôi chưa thấy cô ta động tay động chân vào một cái gì cả, trông cô ta giống hệt kiểu cậu ấm cô chiêu thuộc tầng lớp tư bản ấy, xem mặt cô ta đi, còn mềm, còn trắng hơn cả vợ nhà địa chủ ấy chứ!"
"Xem vợ của nhà địa chủ Tuyên đấy, người ta làm đồng giỏi thế kia cơ mà, còn nhìn bà cô này xem, không biết là đi cuốc đất hay đứng gãi ngứa nữa. Bảo đi nhổ cỏ thì không phân biệt được đâu là lúa đâu là cỏ, gánh nước thì chưa đến nơi đã đổ mất nửa thùng, còn mỗi nửa thùng thì vừa bước đến cửa ngã một cái là tưới cho cửa nhà hết. Có con cái nhà nông nào chân yếu tay mềm như cô ta không!"
"Ối giồi ôi, ngày nào người ta cũng thay quần áo mới cơ mà, cả ngày cứ ưỡn ẹo có khác gì mấy cô gái kỹ viện không. Mà có một hôm tôi còn thấy cô ta lấy trứng ra gội đầu đấy, trừ bọn tư bản ra thì có ai lại dùng trứng để gội đầu không?"
......
Mọi người cứ tôi một câu, anh một lời, hoàn toàn không cho Liễu Tịnh Lan cơ hội giải thích, cô ta cũng có tật giật mình, không dám cãi chen vào.
Liễu Tịnh Lan thật tình cũng không cảm thấy quá lo lắng, hiện tại gia đình cô ta đã là tầng lớp lao động rồi, cho dù có người lên tận thủ đô điều tra cũng chẳng tìm được gì đâu, cô ta ngay thẳng đường hoàng, không sợ Đường Niệm Niệm bôi nhọ!
Nhưng mà Đường Niệm Niệm lại không biết Công ty Xương Nguyên là chuyện gì thế, không phải cô trùng sinh à?
Cơ mà như vậy thì tại sao Đường Niệm Niệm của hiện tại lại có tính cách khác hoàn toàn với kiếp trước?
Liễu Tịnh Lan càng nghĩ càng đau đầu, và còn cả đám dân làng có xì xà xì xồ bên tai nữa, tự dưng máu nóng xông lên não khiến cô ta mất kiểm soát hét toáng lên: "Đường Niệm Niệm, đừng có mà bôi nhọ tao, tao sẽ không để mày được như ý đâu!"
Mắng xong, cô ta lập tức tỉnh táo lại, lúc bấy giờ mới cảm thấy hối hận.
Lẽ ra cô nên bình tĩnh hơn mới phải!
"Cô bị điên à!"
Đường Niệm Niệm trợn tròn mắt, đẩy cô ta ra.
Liễu Tịnh Lan lùi lại vài bước, cuối cùng mất đà nên lăn luôn xuống dốc cỏ, hôm qua trời mưa, cỏ ướt làm cả người cô ta ướt sũng nước, tay và mặt cũng bị những lá cỏ sắc cứa qua chi chít bao nhiêu là vết máu.
"Đường Niệm Niệm, mày là cái thứ chó dại cứ thấy người là cắn!"
Liễu Tịnh Lan vừa bực, vừa đau, cô ta chật vật bò trên cỏ, cứ đứng lên lại ngã xuống vài lần, cuối cùng mới bò ra được, tình cảnh phải nói là vô cùng xấu hổ.
"Bách Tuế!"
Đường Niệm Niệm lạnh lùng huýt sáo một cái, một cái bóng màu vàng từ góc lao vụt ra, trước khi mọi người kịp phát hiện thì Liễu Tịnh Lan đã bị Bách Tuế đẩy lăn ra bãi cỏ.