Đại đội trưởng có hơi do dự, sợ bị người khác nói ông ấy thiên vị, chỉ dùng người nhà.
“Bác ba à, cho dù cử ai cũng có tư lợi riêng, chỉ có bà của cháu là không có, bởi vì cháu đã chiếm một nửa cổ phần, bà ấy nhất định trông coi sát sao tám mặt, một sợi tơ cũng không lấy đi được!”
Đường Niệm Niệm dễ dàng thuyết phục được đại đội trưởng, những người khác đều có tư lợi, ngay cả bác ba gái cũng không dễ tin cậy, chỉ có bà cụ Đường đáng tin.
Chỉ cần nói với bà cụ Đường, một nửa nhà máy là của nhà mình, chắc chắn mắt của bà cụ còn lợi hại hơn cả radar.
Đại đội trưởng không khỏi gật đầu, quả thật là như vậy.
“Vậy phải trả lương bao nhiêu mới thích hợp?”
“Mười tám đồng một tháng đi, sau này mở rộng xưởng chính lại tăng thêm!”
Đại đội trưởng đồng ý, hấp tấp rời đi.
Không bao lâu sau, trên loa phóng thanh trong thôn đã vang lên, các thôn dân đang làm việc ngoài ruộng đều ngẩng đầu lắng nghe.
“Alo alo alo...”
Đại đội trưởng thử loa xong, mới đọc thông báo.
“Nhà máy khởi công bán đại hạ giá, một đôi vớ chín hào, cung tiêu xã trong công xã đều bán một đồng hai, chỉ bán sáu ngày, muốn mua thì mau mau tới nhà máy mua!”
Đại đội trưởng đọc ba lần rồi đóng loa.
Các thôn dân đều bùng nổ, một đôi vớ chín hào là rất rẻ, phải mau thông báo cho bạn bè người thân một tiếng tới mua vé lẹ.
“Tôi phải đi thông báo cho chị tôi một tiếng!”
“Cháu đi nói với cô cháu.”
“Tôi gọi điện hỏi người thân trong thành xem bọn họ có muốn mua vài đôi không.”
Các thôn dân đều không còn tâm trạng làm việc, chín hào một đôi vớ, rất hiếm khi có.
Bọn họ còn sợ là tin giả, chạy tới nhà máy vớ tìm hiểu, kết quả nhìn thấy tấm thông báo lớn đỏ thẫm dán trước cổng nhà máy, giấy đỏ chữ đen, đúng là một đôi vớ giá chín hào.
Đại đội trưởng và kế toán còn dọn một cái bàn và ghế dựa ra ngồi trước cổng bán vớ, dưới chân còn có một rương vớ nilon đủ màu sắc sặc sỡ.
“Bắt đầu tính từ ngày hôm nay, sáu ngày đấy, một đôi chín hào, muốn mua thì mau mau lên!”
Đại đội trưởng cười mỉm hét to, còn mở ra một chục đôi vớ, lắc lư, kéo kéo, vô cùng đàn hồi, còn rất dày dặn, chất lượng tốt.
“Tôi về nhà lấy tiền!”
Các thôn dân đứng ngồi không yên, chạy như bay về nhà lấy tiền, người này mua một đôi, người kia mua hai đôi, đại đội trưởng phụ trách đưa vớ, kế toán thì lấy tiền, bận tối mặt tối mày.
Bình thường, các thôn dân đó đều than nghèo, nhưng tới khi có việc, sức mua lại vô cùng kinh ngạc, không bao lâu sau đã bán được hơn một trăm đôi vớ, đại đội trưởng cười tới mức khóe miệng kéo tới mang tai.
Buổi tối, khi nhà họ Đường đang ăn cơm tối, Đường Niệm Niệm nói ra tin bảo bà cụ Đường đi làm quản lý.
“Cạch”
Chiếc đũa rơi xuống bàn, là bà cụ Đường.
“Bà đi làm? Còn được trả lương mười tám đồng? Bé Niệm à, là thật sao?”
Bà cụ Đường hưng phấn tới mức hai mắt sáng bừng, cũng mặc kệ miếng thịt thỏ rơi xuống đất, căng thẳng nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm, hỏi.
“Thật sự, ngày mai đi làm ngay, bà ơi, bà phải trông coi giống như coi gạo nhà chúng ta, nhìn chằm chằm những người đó, cháu chiếm một nửa cổ phần nhà máy đấy.” Đường Niệm Niệm nói nửa đùa nửa thật.
“Chắc chắn sẽ theo dõi sát sao bọn họ, mắt bà còn sắc bén hơn cả diều hâu, một sợi tơ cũng không được thiếu!”
Bà cụ Đường lộ rõ vẻ vui mừng, vỗ mạnh lên đùi bảo đảm.
Không ngờ Trương Mãn Nguyệt bà ấy dù đã già rồi mà vẫn có thể làm công nhân.
Ha ha ha...