Bà cụ Đường rất muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng suy nghĩ lại, vẫn kiềm xuống.
Sau này bà ấy đã là quản lý, phải khiêm tốn một chút, không được quá kiêu ngạo!
Bà cụ Đường bình tĩnh lại, nhặt thịt thỏ dưới đất, thổi thổi, định nhét lại vào miệng, nhưng miệng thịt vừa đặt tới gần miệng, bà ấy lại dừng, đứng dậy vào phòng bếp lấy nước rửa sạch.
Bà ấy chính là quản lý, phải chú ý hình tượng, không thể nhặt đồ dưới đất lên ăn.
Bà cụ Đường lúc này đến cả đi đứng cũng đi chậm lại, không còn bước đi như vũ bão giống thường ngày, hiện tại tản bộ giống như tiểu thư, chầm chậm, từ phòng bếp tới bàn ăn cũng chỉ cách mấy mét, mà bà cụ đi tới ba bốn phút, trông còn kỳ quặc hơn cả lão thái thái bị bó chân.
“Bà ơi, chân bà bị phồng rộp sao?”
Cửu Cân là trẻ em, nghĩ sao nói vậy, nhìn chân bà cụ với vẻ lo lắng.
Sắc mặt của bà cụ Đường hơi thay đổi, tức giận trừng mắt nhìn cháu gái nhỏ, bước nhanh vài bước, trở lại chỗ ngồi ăn cơm.
Mặc dù bà ấy đã rất cố gắng để khiêm tốn, nhưng khóe miệng lại có suy nghĩ riêng nên luôn nhếch lên.
Đường Niệm Niệm nhìn mà cười ngất, bà cụ nhỏ nhà cô thật quá dễ thỏa mãn, nếu sau này tăng tiền lương lên ba mươi đồng, chẳng phải bà của cô sẽ bay lên trời luôn sao?
Sáng sớm ngày hôm sau, bà cụ Đường tới nhà máy báo cáo, đại đội trưởng đích thân đeo thẻ làm việc lên cho bà ấy.
Quản lý nhà máy Hồng Vân—Đồng chí Trương Mãn Nguyệt.
“Đồng chí Trương Mãn Nguyệt, mọi việc giao cho bà!”
Vẻ mặt của đại đội trưởng vô cùng nghiêm túc, giống như giao lại ngôi vàng.
“Yên tâm, có tôi là có vớ!”
Bà cụ Đường ưỡn ngực ngẩng đầu, giọng to lớn vang dội, còn kiên định hơn cả tuyên thệ gia nhập đảng.
Người trong thôn biết bà cụ Đường vào nhà máy đi làm, mặc dù có vài tin đồn nhảm nhí, nhưng cũng không gây ra sóng gió gì, dù sao nhà máy có thể hoạt động, gần như đều là nhờ Đường Niệm Niệm.
Người ta sắp xếp cho người nhà đi làm cũng là hợp tình, không có gì để nói.
Mọi người chỉ hâm mộ bà cụ Đường may mắn, sao lại có thể nuôi ra được đứa cháu gái giỏi giang như vậy chứ?
Chớp mắt một cái đã tới tháng Năm, thời tiết ấm lên, lúc làm việc chỉ cần mặc một chiếc áo mỏng.
Nhà máy vớ dạo gần đây làm ăn vô cùng phát đạt, người trong thôn xung quanh đều chạy tới đây mua vớ, có người mua một lần hơn chục đôi, thậm chí còn mua mấy chục đôi.
Đường Niệm Niệm biết những người đó muốn cầm vào thành bán, cho dù chỉ bán một đồng một đôi cũng kiếm được một hào, mỗi ngày bán mười đôi, sẽ kiếm được một đồng tiền lời, vẫn tốt hơn kiếm công điểm.
Hơn nữa nếu đầu óc nhanh nhạy một chút, một ngày bán được hai mươi đôi vớ là chuyện bình thường.
Cho nên cô lại đề nghị với đại đội trưởng.
“Đặt ra giá bán sỉ, tối thiểu mười đôi, không cho nợ!”
Sau khi mở họp bàn bạc, định ra giá bán sỉ tám hào một đôi, trên trăm đôi là bảy hào năm.
Đường Niệm Niệm không quan tâm phương hướng cụ thể, có đại đội trưởng và Đường Mãn Đồng lo.
Hơn nữa bên phía Đường Mãn Đồng cũng có tin tốt, anh ta đã đàm phán hợp tác với mấy cung tiêu xã, kết quả vớ trong kho không đủ, phải tăng ca làm thêm giờ để đẩy nhanh tiến độ.
Các công nhân trong phân xưởng cũng không bất mãn, bởi vì nhà máy vớ trả lương theo sản phẩm, làm nhiều được nhiều, bọn họ còn hy vọng tăng ca mỗi ngày đấy, tháng nào làm tốt có thể kiếm được bốn năm chục đồng, lương còn cao hơn các đơn vị nhà nước lớn.
Hiện tại nhà máy vớ vô cùng phát đạt, phát triển không ngừng, Đường Niệm Niệm cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào nó, cô dự định đợi sau khi đơn đặt hàng của nhà máy vớ ổn định, lại lấy thêm hai mươi máy làm vớ.
Cô chuẩn bị tới công trường xem thử, sau khi Liễu Tịnh Lan bị bắt đi, ngày hôm sau cô ta đã bị đưa tới nông trường cải tạo.