Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 314

Chương 314 -
Chương 314 -

Theo tin tức từ Bách Tuế, Liễu Tịnh Lan kêu thẳng tên Chu Tư Nhân nói muốn gặp, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với anh ta, Chu Tư Nhân gặp mặt cô ta, cụ thể là nói gì thì Bách Tuế không nghe được, nhưng sau khi ra ngoài, anh ta ngay lập tức gọi điện, sau đó vấn đề của Liễu Tịnh Lan được giải quyết nhẹ nhàng, đưa tới nông trường cải tạo.

Đường Niệm Niệm suy đoán, chắc hẳn có liên quan tới bảo vật bị cất giấu.

Thứ khiến Chu Tư Niệm bận tâm chính là bảo vật của nhà họ Đường, Liễu Tịnh Lan trọng sinh, nói không chừng cũng biết chút ít.

Người phụ nữ này đã vào nông trường được ba ngày, cô rất quan tâm tới tình trạng tinh thần của Đường Ngũ Cân hiện tại, muốn đi xem thử, thuận tiện đổ thêm chút dầu vào lửa.

Bữa sáng của nhà họ Đường hôm nay vô cùng phong phú, sau khi bà cụ Đường vào nhà máy làm quản lý, bà ấy nấu cơm rất hào phóng.

Hôm nay ai cũng được một chén bánh gạo xào rau lớn, còn có trứng chiên, Đường Niệm Niệm được hai cái trứng lòng đào.

“Ăn đi!”

Bà cụ Đường vô cùng ngang tàng, vừa ra lệnh, cả nhà đã bắt đầu ăn.

“Bà ơi, dạo này ăn uống tốt ghê ha?”

Đường Niệm Niệm cố ý chọc ghẹo, trước kia đều là bánh gạo chan canh, còn phải thêm vào chút khoai lang, ngoại trừ cô ra, nhà họ Đường gần như không ăn điểm tâm khô, bà cụ Đường hôm nay giống như nhặt được thỏi vàng.

“Không ăn thì cho bà!”

Bà cụ Đường tức giận trừng mắt, nhiều đồ ăn ngon như vậy, cũng không lấp được miệng của con nhóc chết tiệt này.

Hiện tại bà ấy chính là quản lý kiếm mười tám đồng một tháng, cần gì soi mói chút đồ ăn này?

“Bà ơi, sau này đều được như vậy sao ạ?”

Đường Cửu Cân là người vui vẻ nhất, bây giờ ngày nào cô bé cũng rất hạnh phúc, ăn đủ bữa, mà bữa nào cũng có thịt, tất cả trẻ em trong Đường Thôn cộng lại cũng không hạnh phúc bằng cô bé đâu!

Hôm nay cô bé phải nhặt thêm một bó củi mới được!

“Có muốn bữa nào cũng ăn cây không?”

Bà cụ Đường trợn mắt, Cửu Cân vội vàng cúi đầu, còn cười hì hì lè lưỡi với Đường Niệm Niệm.

Tù Kim Phượng, Đường Mãn Kim và Tuyên Trân Châu đều cười ha ha, bọn họ cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như nằm trong hũ mật, trước kia có mơ cũng không dám nghĩ tới.

Sau khi ăn cơm xong, mọi người đều bận rộn làm việc, bây giờ ai ai cũng là người bận rộn, phụ nữ vào nhà máy vớ làm việc, Đường Mãn Kim đi làm nông, Cửu Cân lên núi gặt cỏ heo.

Chỉ có Đường Niệm Niệm là nhàn nhất.

Cô nằm trong phòng một lúc, chuẩn bị xuất phát tới nông trường, nhưng trước đó phải đưa chìa khóa cổng cho bà cụ Đường.

Muốn tới nhà máy vớ phải đi ngang đồng ruộng, mấy người đàn ông trong thôn đều đang làm việc ở đây, từ phía xa xa đã nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.

“Mãn Kim à, trong nhà chú chỉ có mình chú không đi làm, con bé Niệm không sắp xếp việc cho chú sao?”

Mặc dù người đặt câu hỏi chỉ đang nói giỡn, nhưng trong giọng điệu lại ẩn chứa ác ý.

Những người khác cũng bắt đầu ồn ào, ám chỉ Đường Niệm Niệm không thương cha, còn bắt Đường Mãn Kim mỗi ngày phải đi làm việc tay chân, đại bất hiếu.

“Nói nhảm gì thế, bé Niệm là đứa con hiếu thảo nhất, tôi chỉ biết trồng trọt, không biết làm việc trong nhà máy, tới đó có thể làm gì được chứ?”

Đường Mãn Kim không vui, khuôn mặt chất phác trầm xuống, hiện tại ngày nào cũng được ăn cơm, bữa nào cũng được ăn thịt, đều là công lao của con bé Niệm, những người này đều đang ghen tị với người làm cha là ông ấy, không mong nhà ông ấy được sống tốt.

Hơn nữa mẹ ông ấy đã sớm nói với ông ấy, hiện tại ba người phụ nữ trong nhà và Mãn Đồng đều làm việc trong nhà máy, công việc của ông ấy thì phải đợi từ từ, nếu không trong thôn sẽ bàn tán.

Đường Mãn Kim vốn dĩ cũng không định đi làm, ông ấy thích trồng trọt, nhìn hoa màu từ từ lớn lên, kết trái, trong lòng ông ấy vô cùng vui sướng, hơn nữa mọi người đều đi làm, vậy ai trồng trọt?

Không ai trồng trọt, vậy lương thực lấy đâu ra?

Suy nghĩ của Đường Mãn Kim vô cùng đơn giản, ông ấy không có tài cán gì, chỉ biết trồng trọt, thế thì phải trồng thật tốt, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện không thực tế.

Bình Luận (0)
Comment