Cô bé không nghĩ ra được biệt pháp nào tốt, thầm nghĩ chạy là thượng sách, là ông nội khi còn sống đã dạy cô bé.
Ông nội nói, khi gặp nguy hiểm, nếu đánh không lại thì phải bỏ chạy, chạy đến nơi an toàn là sẽ ổn.
Đường Lục Cân cảm thấy nơi an toàn nhất chẳng có nơi nào khác ngoài Đường Thôn. Bà nội nói, cho dù trời có sụp thì nhất định toàn bộ người trong thôn vẫn đứng về phía nhau.
Vậy nên cô bé muốn chạy trốn về Đường Thôn.
"Bắt lấy cô ta!"
Cát Vĩ Hội loạn thành một đoàn, chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Đường Lục Cân đã chạy ra ngoài sân, cô nhóc nông thôn từ nhỏ đã leo núi bắt heo hái thuốc, đi đứng vô cùng nhanh nhẹn, cô bé nhanh chóng chạy trốn.
Nhưng cho dù cô bé có chạy nhanh hơn nữa thì cũng không hơn được một đán đàn ông, rất nhanh cô bé đã bị bao vây. Đường Lục Cân nắm chặt gậy sắt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, thân thể run lẩy bẩy, sự khẩn trưởng và sợ hãi khiến hai chân cô bé mềm nhũn.
"Tôi không đọc sách cấm, là có người hãm hại tôi, ông bà tổ tiên tôi đều là người làm nông, ông nội của tôi còn từng tham gia đánh giặc, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi!"
Đường Lục Cân cố lấy dũng khí hô to, cô bé là người trong sạch, những người này không thể bắt nó được.
"Các người muốn làm gì? Một đám người lại ra tay với một cô gái nhỏ, các người còn là người sao?"
Xưởng trưởng Vũ và xưởng trưởng Tiền đi ra, nhìn thấy một màn trước mặt, bọn họ nổi trận lôi đình, cho dù đây không phải là em gái của Đường Niệm Niệm, chỉ là một cô gái xa lạ, bọn họ cũng không nhìn nổi.
Một cô gái mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, những người này quả thật còn không bằng súc sinh!
"Lục Cân!"
Nhìn thấy cháu gái vẫn còn tốt, quần áo cũng không bị lộn xộn, Đường Mãn Ngân nhẹ nhàng thở ra, chân mềm nhũn, không đứng nổi.
Đường Kiến Quốc nhanh chóng chạy ra giúp đỡ, đợi Đường Mãn Ngân đứng vững vàng rồi, lúc này anh ta mới đi qua chỗ Đường Lục Cân, bảo vệ người ở phía sau.
Đường Lục Cân cũng nhẹ nhàng thở ra, khi nhìn thấy anh trai và cậu hai, cô bé có cảm giác yên tâm hơn. Vừa mới rồi cô bé cố gắng chống đỡ, hiện tại hai chân không còn chút sức lực, phải dựa vào người anh trai mới có thể đứng vững.
"Đừng sợ!"
Đường Kiến Quốc nhẹ giọng an ủi, hôm nay cho dù có phải liều mạng, anh ta sẽ không để em họ phải gặp chuyện không tốt nào.
Cho dù Cát Vĩ Hội làm việc vô pháp vô thiên, nhưng cũng không phải là một tay che trời, huống hồ người nhà họ Đường bọn họ sống trong sạch, hơn nữa còn là gia đình quân nhân, nếu làm ầm ĩ, Cát Vĩ Hội cũng không thể ăn nói với cấp trên được.
Người hai bên cứ giằng co như vậy, không khí giương cung bạt kiếm, ai cũng không động.
Tề Quốc Hoa đứng núp phía sau cửa, tâm tình bất an không yên. Vừa rồi anh ta đi vệ sinh, không gặp xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ, đợi sau khi anh ta đi ra khỏi nhà vệ sinh mới biết thì ra hai vị xưởng trưởng kia tới đây để đòi người.
Tiện nhân Đường Niệm Niệm kia lại có thể mời tới hai vị xưởng trưởng sao, rốt cuộc mối quan hệ trong tay cô ta rộng như thế nào?
Tề Quốc Hoa vừa ghen ghét vừa oán hận, sâu trong nội tâm còn có chút hối hận. Nếu sớm biết như thế thì anh ta đã không qua lại với Dương Hồng Linh, trước kia Đường Niệm Niệm chết mê chết mệt anh ta, anh ta nói gì nghe nấy. Nếu anh ta không quen Dương Hồng Linh, hiện tại mối quan hệ trong tay Đường Niệm Niệm đều là của anh ta.
Anh ta sẽ không bị khai trừ ra khỏi quân ngũ, nói không chừng hiện tại được cân nhắc thăng chức.
Gia đình anh ta cũng sẽ không cửa nát nhà tan, chỉ còn lại một mình anh ta.
Tề Quốc Hoa cắn chặt răng, một bước sai từng bước sai, anh ta đã không còn đường lui nữa rồi.
Hy vọng Hà Chí Thắng nói lời giữ lời, chờ sau khi bắt được Đường Niệm Niệm sẽ sắp xếp công việc cho anh ta. Bằng năng lực và khả năng của anh ta, chỉ cần cho anh ta bàn đạp, chắc chắn anh ta sẽ trở nên nổi bật.
Tề Quốc Hoa đem tất cả hy vọng đặt lên người Hà Chí Thắng, anh ta còn muốn nịnh bợ Chu Tư Nhân, nhưng tên công tử bột này không cho anh ta chút mặt mũi, ngay cả con mắt cũng không thèm nhìn anh ta.
Anh ta không dám di chuyển, cũng không dám bước ra ngoài, nên đành tránh ở sau cửa, âm thầm quan sát tình huống bên ngoài.
Người hai bên đã giằng co được vài phút, thời gian dường như trôi chậm lại, kỳ thật cũng chưa được bao lâu. Xưởng trưởng Tiền đang tính cất giọng chuẩn bị mở miệng.
"Ôi trời..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của bảo vệ cửa.