Mọi người nhìn về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy một bóng người bỗng bay lên, sau đó ngã lên mặt đất, mặt đất dưới chân chấn động.
Bảo vệ ở cửa vừa lúc đáp xuống bên chân Hà Chí Thắng, mông chạm đất vô cùng nặng nề, một hồi lâu sau cũng không đứng dậy nổi.
"Ôi trời... Chủ nhiệm, mẫu dạ xoa tới cửa!"
Vẻ mặt bảo vệ cửa xám như tro báo cáo, cô gái xinh đẹp kia còn hung dữ hơn mẫu dạ xoa, gã ta chỉ vừa hỏi một câu tới làm gì, cô gái nọ đã đá tới một cước, xém chút nữa là đã gãy thắt lưng gã rồi.
Hà Chí Thắng còn chưa kịp hiểu rốt cuộc mẫu dạ xoa là người nào, gã ta đã nhìn thấy Đường Niệm Niệm đang bước vào, ánh mắt nhất thời sáng ngời.
Đường Niệm Niệm mặc một chiếc áo khoác màu trắng, bên trong là một chiếc áo sơ mi cùng màu, quần ống suông màu xám phối hợp cùng một đôi giày trắng làm từ da dê. Cô buộc tóc đuôi ngựa, một thân quần áo đơn giản gọn gàng, tư thế hiên ngang oai hùng, trẻ trung mỹ lệ, cho dù đứng lẫn trong một đám người thì cũng có thể thu hút ánh nhìn của người khác.
"Muốn tìm tôi thì cứ đến trực tiếp, cần gì phải hao phí công sức như thế!"
Đường Niệm Niệm cười lạnh, cô bước đến gần.
Hà Chí Thắng nở một nụ cười tự cho là ấm áp, kỳ thật còn kinh khủng hơn so với quỷ, gã ta cười tủm tỉm, nói: "Cô Đường, mời vào bên trong."
"Bé Niệm, cháu đừng vào!"
Đường Mãn Ngân hét to, cho dù ông ấy không hiểu gì, nhưng cũng biết kẻ vô lại này tìm cháu gái ông ấy chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì.
Ông ấy cũng không tin, ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà những người này có thể hành xử như đám trộm cướp, ra tay với những người nghèo như bọn họ.
"Chú Tiền, chú Vũ, hai người đi trước đi!"
Đường Niệm Niệm cho xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ một cái ánh mắt ra hiệu, ở đây có nhiều người, không tiện để cô ra tay.
"Không được, muốn đi phải cùng nhau đi!"
Xưởng trưởng Vũ không đồng ý, ông ấy cũng không yên tâm để một cô gái xinh đẹp như Đường Niệm Niệm đi vào hang sói như vậy.
Ông ấy còn đang hy vọng Đường Niệm Niệm sẽ dẫn ông ấy tiến đến đỉnh vinh quang kia kìa!
Xưởng trưởng Tiền cũng không yên tâm, ông ta biết rõ tính tình của Hà Chí Thắng, Đường Niệm Niệm ở lại đây không khác gì chui vào miệng cọp!
"Không có việc gì!"
Đường Niệm Niệm đi đến trước mắt bọn họ, trong tay cô cầm một hòn đá nhỏ, cô nhẹ nhàng nắm lại, hòn đá biến thành bột phấn, rơi xuống qua kẻ hở giữa những ngón tay.
Có mấy người xưởng trưởng Tiền đứng chắn nên đám người Hà Chí Thắng không nhìn thấy một màn này.
Miệng Đường Mãn Ngân há to ra, ánh mắt không thể tin được. Ông ấy biết sức lực cháu gái rất lớn, nhưng cũng không nghĩ là lớn đến vậy.
Khó trách có thể đánh chết lợn rừng!
Xưởng trưởng Tiền vô cùng quả quyết, lập tức quyết định: "Đi thôi!"
Đường Niệm Niệm mà không ở lại, chắc chắn Hà Chí Thắng sẽ không thả người đi, chờ sau khi đưa Đường Lục Cân tới nơi an toàn, ông ta quay lại đây là được.
Đường Mãn Ngân vẫn rất lo lắng, Đường Kiến Quốc ghé sát người, thấp giọng nói vào lỗ tai ông ấy: "Nghe lời xưởng trưởng đi, trước tiên đưa Lục Cân đi đã, lát nữa rồi quay lại."
Hà Chí Thắng cũng không ngăn cản bọn họ, gã ta chỉ cần Đường Niệm Niệm.
"Bé Niệm, lát nữa chú đến đón cháu!"
Xưởng trưởng Tiền lớn tiếng nói, hơn nữa còn cho Hà Chí Thắng một ánh mắt cảnh cáo.
"Chú cũng sẽ đến đón cháu!"
Tất nhiên xưởng trưởng Vũ sẽ không để đối thủ một mất một còn của mình chiếm hết nổi bật, ông ấy lập tức nói.
"Được, vất vả cho mọi người rồi!"
Phần ân tình này Đường Niệm Niệm nhận, không phải là tất cả mọi người đều bằng lòng chống lại Cát Vĩ Hội, sau này cô nhất định sẽ nhớ kỹ sự giúp đỡ này.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ chiêu đãi cô Đường thật tốt, tuyệt đối sẽ không khiến cô ấy xảy ra bất trách gì."
Hà Chí Thắng mỉm cười cam đoan, lời gã ta nói chính là sự thật, Chu Tư Nhân đã lên tiếng, cho dù gã ta có tâm tư bất chính thì cũng không dám làm cái gì, nhưng không ai chịu tin tưởng, ngay cả cấp dưới của gã ta cũng không tin.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, chủ nhiệm của bọn họ sao có thể dằn lòng được?
Hai xưởng trưởng vừa vừa đi, chắc chắn chủ nhiệm sẽ lập tức xuống tay.