Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 360

Chương 360 -
Chương 360 -

Đường Kiến Quốc nắm tay Đường Lục Cân đi trước, Đường Mãn Ngân theo sát ở phía sau, xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ đi ở sau cùng, một đám người đi ra khỏi Cát Vĩ Hội.

"Con bé Niệm Niệm..."

Ánh mắt Đường Mãn Ngân lo lắng nhìn vào trong sân, cho dù cháu gái ông vừa mới bóp nát một hòn đá thành bột, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ, bọn Hà Chí Thắng người đông thế mạnh, ông ấy thật sự không an tâm.

"Mọi người đưa cô bé Lục Cân về nhà xưởng trước đi, tôi và xưởng trưởng Vũ sẽ đứng chờ ở đây."

Xưởng trưởng Tiền lên tiếng, có người có mặt mũi như hai người xưởng trưởng Tiền và xưởng trưởng Vũ đứng ở đây, ít nhiều gì vẫn có thể khiến Hà Chí Thắng kiêng kị một chút.

Vừa rồi ông ta hiểu ý tứ của Đường Niệm Niệm, con bé này có bản lĩnh, hẳn là đã có đối sách, bọn họ vẫn nên đứng chờ ở bên ngoài để không làm vướng tay vướng chân con bé thì hơn.

Lỡ như bên trong thật sự xảy ra chuyện, ông ấy và xưởng trưởng Vũ canh ở bên ngoài cũng có thể vào cứu người kịp lúc.

"Đúng đúng đúng, tôi và xưởng trưởng Tiền sẽ đứng chờ ở đây, các cậu đi trước đi!"

Xưởng trưởng Vũ liên tục gật đầu.

"Cảm ơn hai vị xưởng trưởng, trước tiên tôi đưa em họ quay về nhà xưởng, lát nữa sẽ quay lại!" Đường Kiến Quốc cảm kích nói.

"Đi nhanh đi!"

Xưởng trưởng Tiễn phất tay, nơi này không nên ở lâu, rời đi càng sớm càng tốt.

Đường Kiến Quốc không phải người không có chính kiến, anh ta kéo Đường Mãn Ngân đang do dự rời đi, một tay kéo Đường Lục Cân ngồi lên xe của xưởng trưởng Tiền, rất nhanh xe đã nổ máy rồi chạy đi.

"Anh trai, đưa em tới trường học là được rồi, mọi người đi cứu chị hai đi!"

Trên xe, Đường Lục Cân vô cùng tự trách, cô bé trách chính mình không có bản lĩnh nên mới làm liên lụy tới chị hai.

Nếu chị hai xảy ra chuyện, cả đời này cô bé sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

"Trường học không an toàn, đi tới nhà máy máy móc Tiền Tiến đi!"

Đường Kiến Quốc không đồng ý, trong trường học chắc chắn có người của Hà Chí Thắng, trước khi giải quyết được kẻ vô lại này, Đường Lục Cân không nên quay về trường học.

Trong nhà máy Tiền Tiến có các đồng nghiệp có quan hệ thân thiết với anh ta, có thể giúp đỡ, tương đối an toàn hơn một chút.

Đường Lục Cân đồng ý, cô bé cũng hoài nghi rằng quyển sách cấm trong ngăn bàn kia là do bạn cùng lớp bỏ vào, cô bé nhất định phải điều tra ra người này.

Trên đường đến Chư Thành có một chiếc xe jeep đang phóng nhanh, là Thẩm Kiêu.

Anh được nghỉ phép, chở theo một rương toàn vàng bạc đá quý, còn có một ngàn đồng tiền thưởng do lần trước cứu Chu Tư Lượng, đến tìm cô gái của mình.

Vừa rồi Thẩm Kiêu đi đến nhà của Đường Niệm Niệm thì không thấy ai, vậy nên anh đã chạy đến Đường Thôn.

Vừa mới đi lên đường chạy tới Đường Thôn, từ phía xa anh nhìn thấy một bóng lưng còng của đại đội trưởng đang nhanh chóng đạp xe đạp, đỉnh đầu bốc khói trắng, khói mù hầm hập.

Trên người đại đội trưởng đổ đầy mồ hôi, khi ông vừa cúp điện thoại đã lập tức đạp xe đi tìm Đường Niệm Niệm, nhưng ông ấy đạp xe đi hơn ba mươi cây số cũng chưa nhìn thấy bóng người, thắt lưng ông cũng sắp tê liệt rồi.

"Cố lên... Cố lên..."

Đại đội trưởng kìm nén tức giận, gương mặt đỏ lên, thở hổn hà hổn hển, không nhìn thấy một chiếc xe jeep đang tiến dần tới.

"Bíp bíp..."

Tiếng còi xe vang lên vài cái, xe từ từ dừng lại, Thẩm Kiêu hạ cửa sổ xuống, kêu lên: "Bác ba!"

Đại đội trưởng mệt đến mức sắp không thở nổi nữa, khi nghe thấy âm thanh, ông ấy vui mừng ngẩng đầu, còn kích động hơn so với việc nhìn thấy Bồ Tát. Ông quên mất chính mình đang đạp xe, chân bỗng ngừng đạp.

Sau đó...

"Rầm!"

Đại đội trưởng ngã lăn quay, cả người cả xe đều ngã xuống đường.

Thẩm Kiêu dừng xe, xuống đi dìu ông ấy rồi dựng xe lên.

"Ôi trời, thắt lưng của tôi... Tiểu Thẩm, cháu mau chóng vào thành đi, con bé Niệm và Lục Cân đã xảy ra chuyện rồi... Trời ơi..."

Một tay đại đội trưởng ấn nhẹ thắt lưng, mới vừa rồi ngã xuống đau chết ông.

Không khí quanh người Thẩm Kiêu bỗng trở lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến đại đội trưởng sợ run người, ông nhìn lên bầu trời, mặt trời vẫn còn nắng chang chang mà.

"Bác ba đừng nóng vội, bác cứ từ từ nói."

Âm thanh Thẩm Kiều không nhanh không chậm, còn có chút hơi lạnh, nhưng lại có thể trấn an đại đội trưởng một cách thần kỳ. Ông ấy bình tĩnh lại, kể hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

"Kẻ khốn Cát Vĩ Hội kia chắc chắn là nhắm tới con bé Niệm, một đường bác đuổi theo cũng không thấy bóng người nào. Không biết Lục Cân bên kia thế nào rồi, Tiểu Thẩm, cháu là quân nhân, chắc chắn sẽ có biện pháp đúng không?"

Đại đội trưởng mang theo hy vọng nhìn Thẩm Kiêu, điều Cát Vĩ Hội kiêng dè nhất chính là báng súng, chắc chắn Thẩm Kiêu có thể cứu Lục Cân và con bé Niệm đúng không?

Bình Luận (0)
Comment