“Kho báu ở tỉnh Hà Bắc, là quê của ông ngoại anh, cuối tháng chúng ta đến đó một chuyến nhé.”
Thẩm Kiêu suy nghĩ một lúc, sau đó quyết định thời gian, đợi anh mang mấy người có tay nghề tốt tới, đúng lúc đi qua thu lại báu vật, cho ông cụ Chu một kích chí mạng cuối cùng.
“Được!”
Đường Niệm Niệm gật đầu.
Ở lại Thượng Hải chờ thêm một ngày, sau đó cô quay về Chư Thành, trước khi đi cô có tới bách hóa dạo một vòng, mua được không ít thứ.
Mua cho Từ Kim Phượng và Tuyên Trân Châu đều là khăn lụa đỏ, Đường Cửu Cân là kẹo sữa thỏ trắng, mua cả đồ ăn sáng hiệu Quan Sinh Viên, Đường Lục Cân và Đường Đông Cường đều là tài liệu học tập, nhóm người Đường Mãn Kim là thuốc lá, còn bà cụ nhỏ thân ái của cô sẽ là một vòng tay bằng vàng.
Đường Niệm Niệm còn mua máy quạt điện, cũng là kiểu dáng cổ xưa như trong không gian, nếu tới bách hóa mua sẽ tốn một số tiền lớn khoảng 180 đồng.
Mùa hè sắp tới rồi, không có quạt điện chắc không sống nổi quá.
Về phần tivi đen trắng, trong không gian của cô cũng có, khoảng chừng 14 inch, là kiểu TV cũ do Thượng Hải sản xuất, giống y như đúc với ti vi hiện tại.
Thẩm Kiêu đưa cô tới nhà ga, lưu luyến không rời.
“Chờ anh làm xong nhiệm vụ sẽ đến tìm em.”
“Ừm, đừng có tiếc rẻ thịt khô, cả vũ khí nữa, đừng có không nỡ xài, chỗ bên em còn nhiều lắm đấy.”
Đường Niệm Niệm dặn dò, trong không gian hiện tại dê bò đều đã thành đàn, thịt gần như ăn không hết, cô còn làm rất nhiều thịt khô để cho Thẩm Kiêu ăn vặt.
Thẩm Kiêu ngoan ngoãn gật đầu, anh nhìn sang bốn phía một lúc, sau đó chợt ôm lấy người, phun hơi thở nóng bỏng bên tai Đường Niệm Niệm: “Niệm Niệm, em nhanh lớn một chút, mười tám tuổi là chúng ta lĩnh chứng được rồi.”
Sau khi lĩnh chứng, anh và Niệm Niệm không cần tách ra nữa.
Còn làm được rất nhiều chuyện yêu đương.
Mỗi ngày Thẩm Kiêu đều bẻ ngón tay đếm ngày, hận không thể khiến cho mặt trời và trái đất tăng nhanh tốc độ, để vòng xoay của nó nhanh hơn một chút.
“Có lĩnh chứng thì em cũng có công việc, không thể ngày nào cũng ở trong nhà.”
Đường Niệm Niệm không muốn làm bà chủ toàn thời gian, nếu đối phương không phải Thẩm Kiêu, cô chắc chắn sẽ không kết hôn.
Nhưng cho dù là Thẩm Kiêu, cô cũng không cam tâm tình nguyện làm bà chủ, cô muốn kiếm tiền, muốn làm phú nhất đại.
“Tất cả nghe theo em.”
Thẩm Kiêu biểu hiện rất ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại nghĩ, chỉ cần mười ngày ở bên anh năm ngày là được, anh không yêu cầu gì cao.
Trong lòng Đường Niệm Niệm mềm đi, nhẹ nhàng nhéo lên mặt anh một cái, dụ dỗ nói: “Ngoan, sau này em sẽ đi theo anh.”
Thẩm Kiêu cười nhẹ một tiếng, cằm đặt trên vai cô, phun làn khí nóng khiến lỗ tai cô ngứa ngáy.
“Em muốn lên xe.”
Đường Niệm Niệm đẩy anh ra, thằng nhóc này càng ngày càng giống chó xù, luôn dính chặt người.
Thẩm Kiêu xách hành lý giúp cô, tivi đen trắng và quạt điện, mỗi tay xách một thứ, anh đã mua vé vào ga nên có thể xách đồ lên tàu.
Ánh mắt của các hành khách bên cạnh vô cùng hâm mộ, có một bác gái còn hỏi: “Cô gái này, con sắp kết hôn với người yêu rồi à?”
Đường Niệm Niệm sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cười.
“Hèn gì con mua nhiều đồ như vậy, cũng không rẻ đâu nhỉ, vợ chồng trẻ các cháu thật đúng là trai tài gái sắc, rất xứng đôi!” Bác gái rất biết nói chuyện, ánh mắt nhìn Thẩm Kiêu giống như nhìn thỏi vàng ròng.
Dù thằng nhóc này hơi đen nhưng thân hình cao ráo, ngũ quan duyên dáng, chắc là sĩ quan rồi, chẳng trách lại tìm người yêu xinh đẹp như vậy, cái này gọi là môn đăng hộ đối.
Trên gương mặt đen nhẻm của Thẩm Kiêu hiện lên vết đỏ ửng, nhịp tim đập rất nhanh, trong đầu thậm chí còn tưởng tượng cuộc sống sau khi cưới Niệm Niệm, thực ra cũng chẳng có gì cả, chỉ là hai chiếc giường gộp lại thành một.
Mặt anh càng nóng thêm, anh bước về phía trước, còn lắc lắc đầu, muốn quăng mấy hình ảnh trong đầu kia ra ngoài, nhưng càng lắc thì càng nhiều cảnh ướt át.