Vé Đường Niệm Niệm mua là giường nằm, dùng một bao thuốc lá Mẫu Đơn đã thành công thuyết phục được nhân viên bán vé, để cô ở giường dưới.
Thẩm Kiêu để TV và quạt điện ở dưới giường, sau đó cất kỹ những hành lý khác rồi rời đi.
Tàu hỏa đi từ Thượng Hải đến Chư Thành mất năm tiếng, Đường Niệm Niệm nằm trên giường nghỉ ngơi, không lâu sau thì ngủ mất, tỉnh dậy sau giấc ngủ thì đã sắp tới Chư Thành, cô gọi điện cho xưởng trưởng Tiền, kêu xe tới nhà ga đón cô.
Sau khi ra khỏi trạm, Đường Niệm Niệm vừa liếc mắt đã thấy được tài xế Tiểu Tiền, nhìn thấy cô, tài xế Tiểu Tiền nhiệt tình bước tới đón, giúp cô cầm đồ.
“Sư phụ Đường, lần này cô mua không ít đồ nhỉ!”
Tài xế Tiểu Tiền vô cùng hâm mộ, ông ấy cũng muốn mua TV nhưng không có phiếu.
Bây giờ phiếu TV rất khó xin được, mỗi năm nhà máy Tiền Tiến chỉ có một phiếu, nhưng đều cho cán bộ, không đến lượt một tài xế nho nhỏ như ông ấy.
“Đúng lúc có phiếu nên mua thôi ạ.”
Đường Niệm Niệm bỏ hành lý vào cốp sau, sau đó ngồi lên xe, tài xế Tiểu Tiền khởi động xe, trực tiếp chạy về phía Đường Thôn.
Lúc đến Đường Thôn đã là ba giờ chiều, xe vừa mới đến cửa thôn đã có một đám trẻ con đến nghênh đón, dẫn đầu là Đường Cửu Cân.
“Chị hai, chị hai mình về rồi!”
Chân ngắn của Đường Cửu Cân chạy thật nhanh, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, còn ra không ít mồ hôi, cô bé chạy một hơi đến trước xe nhỏ, xông vào trong cửa sổ ra sức vẫy tay: “Chị hai!”
Đường Niệm Niệm thò đầu ra, nhéo lên mặt cô bé một cái, mấy ngày rồi không được bóp, tay ngứa quá.
Sau khi tài xế Tiểu Tiền dừng xe, Đường Niệm Niệm nhảy xuống, chân vừa chạm đất, đã nghe thấy tiếng kêu khoa trương của bà cụ nhỏ: “Bé Niệm về rồi à? Bà mới nói sáng nay mí mắt cứ giật hoài, chắc chắn sẽ có chuyện tốt, đừng cản đường tôi, cũng đâu phải là cháu gái của mấy người, mấy người tranh giành với bà đây làm gì?”
Đường Niệm Niệm nhếch miệng, bà nội cô đúng là tràn trề sức sống!
Bà cụ Đường chạy đến như một cơn gió, sau khi dừng lại ở trước xe, bà ấy ngừng trước mặt Đường Niệm Niệm, ngắm cô từ trên xuống dưới, thấy sắc mặt của cô vô cùng tốt, lúc này bà ấy mới yên tâm.
“Con bé này sao đi lâu như vậy, cũng không gọi điện về nhà? Ở Thượng Hải chơi có vui không? Nhà ở đó có cao chọc trời không? Có phải đến tối đèn vẫn sáng không? Mặt phụ nữ ở đó có như mông khỉ không?”
Bà cụ hỏi một lèo rất nhiều câu, đôi mắt của những người trong thôn đứng bên cạnh cũng lóe sáng, họ cũng muốn biết.
Vì họ chưa từng đến đó, nhưng từng nghe những người đến đó nói, Thượng Hải rất tốt, giống như miêu tả của bà cụ Đường.
Đường Niệm Niệm dở khóc dở cười, lời đồn chính là như vậy, một truyền mười mười truyền trăm trăm truyền ngàn, cuối cùng một mét sẽ biến thành trăm mét, một cân sẽ biến thành trăm cân, nữ biến thành nam, nam biến thành nữ, tin đồn thất thiệt đều được tạo ra như vậy.
“Cao tới trời chỉ có gậy Kim Cô, buổi tối Thượng Hải cũng tắt đèn, phụ nữ ở đó đều giống chúng ta cả.”
Đường Niệm Niệm lần lượt đáp lại, nhưng bà cụ Đường vẫn không hài lòng, còn muốn hỏi lại.
“Bà, nhìn xem đây là gì nào?”
Đường Niệm Niệm mở cốp sau ra, TV và quạt điện xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ô…”
Một loạt tiếng hít vào vang lên, sau đó là một tràng im lặng.
Người phản ứng lại đầu tiên là bà cụ Đường, bà ấy ra sức vỗ xuống đùi, sau đó còn dùng sức nhéo một cái lên người đại đội trưởng ở bên cạnh, nghe được tiếng hít vào của đại đội trưởng, cuối cùng bà ấy mới xác định không phải nằm mơ.
“Cháu đúng là con bé phá của mà, hai thứ này tốn hết bao nhiêu tiền?”
Phản ứng đầu tiên của bà cụ Đường là đau lòng, người nông thôn cần gì phải xem tivi, càng không cần quạt thổi gió, tay cầm quạt cói vẫy vẫy là được rồi, nhiều năm như vậy đều đời đời kiếp kiếp trôi qua như thế, sớm đã quen thuộc.