“Mua rồi, không trả lại được!”
Đường Niệm Niệm tránh khỏi bàn tay của bà cụ nhỏ, lấy ra từng thứ một, mời tài xế chút Tiền về nhà uống trà.
Cuối cùng tập thể người dân trong thôn đã lấy lại tinh thần, giống như bùng nổ, mồm năm miệng mười hỏi: “Bé Niệm, TV này có thể nhìn thấy mấy người nhỏ phải không?”
“Bé Niệm, chúng ta đến nhà cháu coi TV được không?”
“Bé Niệm, quạt điện này thật sự có thể thổi ra gió sao?”
“Bé Niệm, mua những thứ này tốn bao nhiêu tiền thế?”
“Kể bà nghe thì bà mua được à? Ít nhất cũng phải sáu bảy trăm, còn phải có phiếu, bà mua trong mơ đi!”
“Ô…”
Lại là một tiếng hít vào, ánh mắt mọi người cũng thay đổi, hâm mộ ghen ghét biến thành bình tĩnh.
Khi đối tượng ghen tị đã đến ngưỡng cao không chạm tới thì chỉ còn lại sự bình tĩnh.
Đường Mãn Kim đẩy xe ba gác đến, đặt đồ lên trên xe, chậm rãi đẩy về nhà, một đám người theo phía sau, đại đội trưởng hiếm khi không trách mắng, cũng yên lặng đi theo.
Vì đại đội trưởng cũng muốn xem thử TV thả người nhỏ ra như thế nào, ông ấy đã sống được năm mươi năm, có lẽ đây là lần đầu nhìn thấy TV.
Đường Niệm Niệm còn mua ổ cắm, dù trong thôn đã kéo điện nhưng vẫn chưa có ổ cắm, cô có thể tự mình nối, chuyện này không làm khó được cô.
Thập niên 70 đã có sóng điện, cũng có ổ cắm, không lạc hậu đến vậy.
Tay đã quen làm, cô bèn cắm dây vào ổ, sau đó lên mái nhà nối ăng-ten, rồi bày TV trong sân, cô mở lên, đầu tiên vẫn còn chút bông tuyết, dựa vào việc thay đổi vị trí hai đỉnh đầu ăng-ten trên TV, hình ảnh ngày càng rõ ràng.
Đường Niệm Niệm tìm được kênh nghệ thuật văn hóa, đúng lúc đang chiếu kịch <Nhường vợ tìm vợ> của đại sư Doãn Quế Phương, tinh thần của người dân trong thôn bị chấn động lớn, có vài người còn ngâm nga theo.
“Có người nhỏ thật kìa, còn hát rất hay!”
“Sao bỏ được mấy người nhỏ đó vô vậy? Hát bao lâu mới được uống nước ta?”
Có vài người dân trong thôn còn chạy đến sau TV tìm người nhỏ, nhưng tìm hồi lâu vẫn không tìm được người nhỏ trong kịch kia đang ở đâu.
Đường Niệm Niệm lại lấy quạt ra, cắm điện vào, sau đó mở lên, cánh quạt màu vàng nhanh chóng chuyển động, cô lại ấn phần đầu, cái quạt liền lắc lư, gió mát thổi tới từng người.
“Mát quá, gió này còn lớn hơn quạt cói, còn không bị mỏi tay.”
“Không mỏi tay, nhưng tốn điện!”
Hâm mộ của mọi người trong thôn ngay lập tức biến mất, dù bọn họ có mua được quạt cũng không dùng nổi, món đồ chơi này rất hao điện.
Bình thường bọn họ còn không nỡ bật chút đèn, sao có thể dùng quạt điện xa xỉ như vậy.
“Vẫn là quạt tay mới tốt, không phí điện, tay vẫy vài cái đã có gió.”
Đúng lúc trong tay một bà cụ có mang theo cây quạt, bà ấy vẫy mấy lần.
Đường Niệm Niệm nghe thấy bèn nhìn qua, nhìn thấy cây quạt đặc biệt trên tay bà ấy, đôi mắt chợt sáng lên.
Trong tay bà cụ đó không phải quạt cói, mà là một cái quạt tròn rất đẹp, dùng lúa mì đan làm cán, hơn nữa ở giữa cây quạt còn thêu hoa, dù không quạt được ra gió nhưng vẫn là loại mỹ nghệ vô cùng tinh xảo.
Kiểu quạt thủ công như này đời sau không còn nhìn thấy, Đường Niệm Niệm cũng chưa từng thấy, cô nhanh chân bước tới bên bà cụ kia.
“Bà sáu, cho cháu xem thử cây quạt của bà với!”
“Đây, quạt lúa mì này có gì đẹp mắt đâu?”
Bà sáu có chút bối rối, cây quạt gãy này bà ta đã quạt nhiều năm, phần rìa đã hơi tróc, bà ấy còn định năm nay sẽ làm cái mới cơ.
Đường Niệm Niệm nhận lấy cây quạt, cẩn thận thưởng thức, dù cây quạt đã cũ, nhưng kỹ thuật vẫn rất tinh xảo, nhất là đường thêu chim khách ở giữa, vừa đẹp mắt vừa vui mắt, hàng mỹ nghệ như này là loại hàng người phương Tây thích nhất.
“Bà sáu, cây quạt này bà tự mình đan sao?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Đúng thế, cái này cũng đâu có khó.”
Bà sáu cười, các cô gái đều sẽ thích kiểu đồ vật nhỏ như này.
Bà ấy còn tưởng Đường Niệm Niệm thích, bèn nói: “Cái này cũ rồi, để bà đan cho cháu cái mới.”
Bà cụ Đường đến đây thì chua xót nói: “Không cần bà đan, tôi nhắm mắt cũng đan được, bé Niệm cháu muốn cái này làm gì?”
Kiểu quạt như này chỉ cần có tai đều sẽ đan được, hơn nữa đường thêu trên đó cũng rất đơn giản, con gái đều thêu được, sao cháu gái nhà bà lại phải dùng quạt của người khác chứ?
Cũng đâu phải Trương Mãn Nguyệt bà không biết làm!