Xuyên Đến Thập Niên 70: Ác Nữ Ta Ngược Tra Làm Giàu ( Dịch Full )

Chương 494

Chương 494 -
Chương 494 -

“Bà, bà cũng biết làm cái này sao?”

Đường Niệm Niệm thuận miệng hỏi một câu, cô liền nhớ lại, khi còn bé đúng là từng thấy bà cụ Đường dùng kiểu quạt như này.

Bà cụ Đường tức giận trừng mắt nhìn lại, còn hừ một tiếng: “Mấy cái đồ vật nhỏ này bà nhắm mắt cũng làm được, một tay cũng làm được!”

Khóe miệng Đường Niệm Niệm giật một cái, cái này thì cường điệu quá rồi.

Bà cụ Đường lại hỏi tiếp: “Cháu muốn lấy cái này dùng làm gì?”

Đã có quạt điện rồi, còn muốn có quạt tay làm gì!

“Bà, người trong thôn đều biết làm loại quạt lúa mì này sao?” Đường Niệm Niệm hỏi.

“Đúng vậy!”

Mặc dù bà cụ Đường không hiểu ý của cháu gái nhưng vẫn trả lời lại.

Đường Kiến Thụ biết em gái Đường quay về, cố ý từ nhà máy vớ chạy qua, đúng lúc nghe Đường Niệm Niệm hỏi tới cây quạt, đầu óc của anh ta linh hoạt, nhanh chóng nghĩ ra được điểm mấu chốt, kinh ngạc vui mừng hỏi: “Niệm Niệm, cái quạt lúa mì này có chỗ nào tốt à?”

Bé Niệm chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi tới một cây quạt, lẽ nào cô lại có thu hoạch ở Thượng Hải?

Người trong thôn cũng không để ý tới việc xem TV nữa, họ vây quanh lại, mắt nhìn chằm chằm Đường Niệm Niệm.

“Phải cải tiến cây quạt lúa mì này, đường thêu cũng phải tinh xảo hơn, phần cán quạt phải chạm khắc thêm chút hoa, mặt quạt phải làm nhỏ hơn một chút, hoặc dệt thêm hoa văn trên mặt quạt, bác ba, bác kêu người trong thôn tìm chút hàng mẫu cho cháu xem với!”

Đường Niệm Niệm chưa nói tới chuyện muốn làm nhà máy, kiểu dáng này quá đơn giản, phải làm thêm nhiều kiểu đa dạng hơn, hơn nữa cô nhớ hàng thủ công tre trúc của Đường Thôn rất tốt, ông lão Đường Thanh Sơn còn dùng cây trúc để làm ra lồng châu chấu tinh xảo, còn làm ra được các loại rổ, Đường Mãn Kim cũng biết làm, dù tay chân ông ấy thô ráp nhưng vẫn đan được những đồ tre trúc đẹp mắt.

Đại đội trưởng kích động đến nỗi gật đầu không ngừng, bày tỏ nhất định sẽ giám sát người trong thôn tìm tòi ra loại quạt lúa mì mới.

“Loại quạt lúa mì này sẽ có người mua sao? Có là kẻ ngốc cũng sẽ không mua đâu?”

“Bé Niệm lại coi đó là chuyện đương nhiên cơ, quạt lúa mì kia không đáng bao nhiêu tiền, ai lại tốn tiền mua nó chứ?”

“Suỵt, đừng để người ta nghe thấy!”

Vài người dân trong thôn cất tiếng không đồng tình, bọn họ cảm thấy quạt lúa mì này nhất định chẳng có thị trường, chỉ là một cành lúa thôi mà, ai lại tốn tiền vào thứ này cơ chứ?

“Các người thì biết cái gì, ngay cả xe hơi nhỏ còn chưa ngồi qua, các người hiểu gì hả? Bé Niệm nhà tôi đã tới Thượng Hải rồi đấy, một cái đầu của con bé bằng mười cái đầu của mấy người đó, những thứ mấy người nghĩ tới, con bé sớm đã nghĩ tới rồi, còn cần mấy người mù mờ bàn luận à?”

Bà cụ Đường nổi giận, mặc dù bà ấy cũng nghi ngờ cây quạt lúa mì này ngay cả kẻ ngốc cũng không mua, nhưng bà ấy tuyệt đối không cho phép người khác nghi ngờ cháu gái mình.

Dù lúc này Đường Niệm Niệm có thả rắm thúi, bà ấy cũng sẽ bịt lỗ mũi nói thơm.

Bị bà cụ Đường mắng một trận, không còn ai dám dị nghị.

Hơn nữa lúc mở nhà máy cũng không cần bọn họ bỏ tiền, không bán được bọn họ cũng không bị thiệt gì.

“Không đi làm việc à? Chờ trên trời có bánh nướng rơi xuống hả? Tới lễ mừng năm mới chỉ uống mỗi gió tây bắc thôi?”

Đại đội trưởng cũng nổi giận, răn dạy một trận, người trong thôn tan tác như chim muông, ai cũng đi hết.

Ngoại trừ người nhà họ Đường và cha con đại đội trưởng.

“Bé Niệm, loại quạt lúa mì này thật sự sẽ có người mua sao?” Đại đội trưởng cũng nghi ngờ.

“Người phương Tây thích loại đồ chơi nhỏ này, bác ba bác kêu người trong thôn tìm ra mấy loại đồ tre trúc đẹp mắt, phải nhỏ một chút, đẹp một chút, đến lúc đó sẽ bán cho người phương Tây!” Đường Niệm Niệm nói.

Bình Luận (0)
Comment