“Nó vừa là quạt, vừa là đồ thủ công, cái này được làm bằng rơm lúa mì, thiên nhiên bảo vệ môi trường, không hề sử dụng bất kỳ hóa chất nào, thêu hoa bên trên được các tú nương xinh đẹp thuê nên, tất cả đều thuần thủ công, mỗi cây quạt phải tốn một ngày một đêm để hoàn thành.”
Đường Niệm Niệm vừa mở miệng ra đã lừa gạt người nước ngoài không hề có gánh nặng tâm lý nào.
Cái gì mà tú nương xinh đẹp, cái gì mà một ngày một đêm, đều là giả.
Tú nương đều là những bà cụ như bà của cô, mỗi cây quạt bà cô chỉ cần một tiếng là đã làm xong, nếu bà cụ không buôn chuyện thì còn làm nhanh hơn thế nữa.
Nhưng Đường Niệm Niệm biết, thứ người nước ngoài quan tâm nhất chính là thuần thủ công, tự nhiên bảo vệ môi trường, còn phải đậm chất Hoa Hạ.
Quả nhiên, Carl và Andrew đều nhìn cây quạt với kiểu như đang nhìn mối tình đầu, cây quạt tinh xảo xinh đẹp này còn vô cùng có tính thiết thực, lại được làm từ vật liệu tự nhiên thuần thủ công, sau khi đem về nước nhất định có thể bán chạy.
“Đây là ngọc trai sao?”
Carl cầm lên một tháp ngọc, vô cùng thích.
“Đúng vậy, đây là ngọc trai thiên nhiên nước ngọt được các thiếu nữ mười sáu xinh đẹp bện lại từng viên một, một chiếc tháp như thế cần phải mất hơn mười ngày, vô cùng tốn thời gian và tốn sức, hơn nữa làm kiểu thủ công này rất hại mắt, chỉ có các cô gái trẻ tuổi mới làm được.”
Đường Niệm Niệm phóng đại một số chuyện, dù sao người nước ngoài cũng không hiểu.
Ánh mắt của Carl lại cuồng nhiệt hơn, hàng ngọc trai thủ công do đích thân các cô gái Hoa Hạ xinh đẹp làm nên, bản thân nó chính là điểm bán hàng!
“Cái này là chạm khắc từ vỏ sò, đây được đan từ tre trúc.”
Đường Niệm Niệm giới thiệu những món đồ khác, Carl và Andrew cảm thấy hứng thú với món được đan từ trúc, nhưng bọn họ không biết trúc là gì.
“Biết gấu trúc không?” Đường Niệm Niệm hỏi.
“Biết, là những đứa nhóc vô cùng đáng yêu.”
Carl và Andrew đều lộ ra nụ cười hiền từ, bọn họ vô cùng thích gấu trúc, rất muốn tự tay vuốt ve chúng.
“Trúc chính là đồ ăn của gấu trúc, đây đều là thân cây trúc, có thể làm đồ trang trí, cũng rất thực dụng, vô cùng vững chắc, hơn nữa còn thuần thiên nhiên, vô cùng bảo vệ môi trường, chúng được đan bằng những bàn tay của các người già trải qua năm tháng tang thương của thôn chúng tôi.”
Đường Niệm Niệm thêm mắm dặm muối vài từ văn học, Carl và Andrew nghe thấy mùi ngon, ánh mắt nhìn đồ tre trúc cũng trở nên nhiệt tình.
Đây chính là đồ ăn của gấu trúc, không ngờ làm thành đồ thủ công mỹ nghệ lại đẹp tới như vậy.
Đường Niệm Niệm còn biểu diễn cách dùng đồ tre trúc, Carl và Andrew nhìn không chớp mắt, rồi thốt lên thật thần kỳ, không hổ là quốc gia cổ xưa thần bí ở phương Đông có lịch sử mấy ngàn năm, tùy tiện lấy ra một món đồ cũng có niên đại lâu đời hơn cả lịch sử nước họ.
“Cô Đường, giá cả của những sản phẩm này thế nào?”
Carl gấp gáp dò hỏi giá cả, ông ấy muốn mua trước, không thể để những người khác cướp đoạt.
“Ông Carl, ông biết đó, đây đều là đồ thuần thủ công, hơn nữa vật liệu cũng hiếm có khó tìm, ví dụ như cây trúc, đều được ưu tiên cho gấu trúc ăn, hàng còn thừa lại mới được đem đi làm đồ tre trúc, cả ngọc trai, sau mười năm mới nuôi được một viên ngọc trai như vậy, hon nữa không phải con trai nào cũng có ngọc, hai quý ông, mọi người có biết ngọc trai còn có một cái tên khác nữa không?”
Đường Niệm Niệm đột nhiên dời chủ đề, Carl và Andrew đều sửng sốt, sau đó lắc đầu rồi đồng thanh hỏi: “Còn có tên gì?”
Ngọc trai không gọi là ngọc trai thì gọi là gì?
“Nước mắt thiên sứ.”
Đường Niệm Niệm tùy tiện bịa ra, thật ra không phải là do cô bịa, mà đây là khẩu hiệu quảng cáo của đời sau, cô đem ra sử dụng.
Carl và Andrew đều lộ ra vẻ mặt hứng thú, đây thật sự là lần đầu tên bọn họ nghe thấy một cái tên mang tính nghệ thuật tới vậy.