Đường Niệm Niệm giải thích: “Quá trình hình thành ngọc trai là như thế này, khi cát đá xâm nhập vào trong cơ thể của con trai, thân trai mềm mại sẽ cảm nhận được đau đớn, chảy ra những giọt nước mắt trong suốt, nước mắt bao bọc lấy cát đá, qua năm tháng, nước mắt và cát đá sẽ tạo ra ngọc trai xinh đẹp, cho nên mới được gọi là nước mắt thiên sứ.”
“Thì ra là như vậy, cảm ơn cô Đường đã cho tôi biết được một truyền thuyết đau buồn và đẹp đẽ tới vậy.”
Carl vô cùng hứng thú với truyền thuyết đó, lại càng có hứng thú với trang sức làm từ ngọc trai hơn.
Đường Niệm Niệm cười, lại kéo chủ đề về: “Những món thủ công mỹ nghệ này đều là thuần thủ công, vô cùng tốn thời gian và công sức, giá cả chắc chắn sẽ đắt hơn đồ làm từ máy một chút.”
Cô báo giá cả của trang sức làm từ ngọc trai trước: “Mỗi một món có giá 45 đô la.”
Cô đã từng hỏi Tuyên Trân Châu về món hàng mỹ nghệ ngọc trai này, giá chính phủ thu mua là 45 đồng.
Nhưng Đường Niệm Niệm cảm thấy quá thấp, cho nên đã tự chủ trương báo giá 45 đô la, không được thì giảm xuống.
Carl khẽ nhíu mày, nói: “Giá này quá cao, cô Đường, tôi rất thành tâm muốn hợp tác với quý xưởng, cô xem có thể giảm thêm một chút không?”
Thật ra ông ấy vô cùng hài lòng với giá 45 đô này, nhưng người làm ăn đều phải cò kè mặc cả, không thể có chuyện đối phương nói giá nào cũng đồng ý.
“Ông Carl à, giá này đã là giá rất ưu đãi rồi, trước khi tôi đến, bộ trưởng Ngưu đã nói ông ấy và ông Andrew là bạn bè nhiều năm, bảo tôi nhất định phải báo một cái giá hời nhất, không thể kiếm tiền của bạn bè người nước ngoài được, người Hoa Hạ chúng tôi có một câu nói, không làm ăn được thì vẫn làm bạn, ông Carl không mua cũng không sao, cứ coi như gặp người bạn, thật ra lô hàng này của tôi đã có người đặt, chỉ là vẫn chưa ký kết hợp đồng, chủ yếu là do người đó vẫn chưa tới, đợi anh ta đến rồi sẽ ký.”
Đường Niệm Niệm nói năng ba hoa về một người khách không có thật.
“Đã có người coi lô hàng này rồi sao?” Carl nhíu mày thật chặt.
Không thể được, ông ấy phải cướp trước một bước, khi về nước sẽ là một khoản lời rất lớn đấy.
“Đúng vậy, chính là ngài Louis của công ty mậu dịch, hai người có quen biết không? Anh ta thường xuyên tới Hoa Hạ buôn bán, hai ngày sau sẽ tới đây đấy.”
Đường Niệm Niệm giả vờ vô tâm vô phổi, dõng dã nói ra tên khách hàng.
Louis này chính là cậu của Emir—đồ đệ nước ngoài mới thu nhận của cô, Emir kể hết của cải vốn liếng nhà cậu ta cho cô nghe, bao gồm ngày sinh rồi tình trường của cậu cậu ta, thậm chí không chừa lại chiếc quần xà lỏn nào.
Andrew và Carl nhìn nhau, bọn họ đương nhiên biết Louis, quan hệ cũng không tệ lắm.
Đường Niệm Niệm có thể nói ra tên Louis, đương nhiên cô không nói dối, hơn nữa, Louis mở công ty mậu dịch nên nhìn trúng lô hàng này cũng là chuyện rất bình thường, chỉ cần là người làm ăn có chút ánh mắt đều sẽ thích lô hàng mỹ nghệ tinh xảo này.
“Louis cho cô giá bao nhiêu?” Carl thử hỏi.
Ông ấy nhận ra Đường Niệm Niệm rất đơn thuần, cũng nhỏ tuổi, chắc không hiểu chuyện làm ăn cho lắm, nên muốn thăm dò phía Louis trước.
“Ngài Louis vẫn chưa ra giá đâu, nhưng anh ta bảo tôi đừng bán cho những người khác, dù vậy tôi lại nghĩ có thêm một khách hàng cũng tốt, nên đã lén chạy tới đây gặp mọi người, mọi người đừng nói cho ngài Louis biết đấy!”
Đường Niệm Niệm lộ ra nụ cười xinh đẹp đơn thuần, hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt mọi khi.
Carl không chút nghi ngờ, thậm chí còn mừng thầm, may mắn ông ấy tới Thượng Hải trước, ông ấy nhất định phải chặn lô hàng này lại.
“Cô Đường, tôi không mặc cả 45 đô, nhưng tôi có một yêu cầu, tất cả sản phẩm xưởng của cô sản xuất đều phải bán cho tôi, không được bán cho người khác, chúng ta có thể ký hợp đồng!”
Carl rất quyết đoán, quyết định ký hợp đồng trước.