Khi Cảnh Lâm ba tuổi, Triệu Phương Hoa hoàn toàn chết tâm, rời xa người đàn ông đó, người đàn ông đó cũng coi như có lương tâm, cho bà ấy một số tiền lớn, nhưng đã đưa ra một yêu cầu vô tình, không cho bà ấy đi gặp con trai nữa.
Khi đó Triệu Phương Hoa cũng hận người đàn ông này vô tình vô nghĩa, thậm chí còn nảy sinh chút oán khí với con trai, bèn đồng ý.
Đương nhiên bà ấy cũng biết, tuy người đàn ông này vô tình với bà ấy, nhưng lại thật lòng với con trai, con trai theo cha tốt hơn là theo bà ấy.
Bà ấy lấy số tiền đó đến châu Âu, từ đó, bà ấy không còn gặp lại con trai nữa, ngược lại nghe nói người đàn ông vô tình vô nghĩa đó đã qua đời rồi.
Đại gia đình nhà họ Đường, bởi vì chiến loạn mà phân tán, bà ấy còn tìm được người của nhà anh cả, biết được con trai được để lại Thượng Hải, khi đó đại lục hỗn loạn, bà ấy vốn không dò la được tin tức của con trai, thậm chí lo lắng có phải con trai đã…
“Tiểu thư, cậu chủ chắc chắn không sao đâu.” Chị Thúy an ủi nói.
Bà ấy chưa từng gặp cậu chủ, nhưng biết Triệu Phương Hoa thường cầm hình của cậu chủ xem, xem mãi xem mãi rồi khóc, hi vọng Bồ Tát phù hộ, lần này tiểu thư tìm được cậu chủ, mẹ con đoàn tụ.
Triệu Phương Hoa lại không lạc quan như thế, chủ yếu là thời gian của bà ấy không còn nhiều nữa, bà ấy đã được xác nhận mắc ung thư thời kỳ cuối, hiệu quả phẫu thuật không lý tưởng, bác sĩ nói cùng lắm bà ấy còn có thể kiên trì được một năm, thậm chí ngắn hơn.
Bây giờ bà ấy rất hối hận, năm đó không nên hành động theo cảm tính, rời bỏ con trai, khiến mẹ con chia cắt mấy chục năm.
Có lẽ con trai oán hận bà ấy lắm nhỉ?
Triệu Phương Hoa lại thở dài, bà ấy cũng không muốn có được sự tha thứ của con trai, chỉ muốn gặp mặt con lần nữa, giao tài sản cho con trai.
Ai đó gõ cửa, chị Thúy đi mở cửa, là một ông cụ người nước ngoài tinh thần phơi phới, trông có vẻ rất thân sĩ giàu có, khí chất và lễ nghi đều rất tốt.
“Tiểu thư, là ngài Hans!”
Chị Thúy cho người vào, ngài Hans là bạn tốt nhiều năm của tiểu thư.
“Phương Hoa, tới giờ cơm rồi, ra ngoài ăn cơm?”
Ông cụ nói tiếng trung rất lưu loát, còn mang theo âm Bắc Kinh.
“Đợi chút, tôi sửa soạn đã.”
Triệu Phương Hoa cười, đứng dậy vào phòng thay đồ.
Ngài Hans ở bên ngoài đợi, còn tán gẫu với chị Thúy, hỏi thăm tình hình của Triệu Phương Hoa, khẩu vị như thế nào, ngủ được không, tâm trạng ra làm sao.
Chị Thúy lần lượt trả lời, còn nói: “Ngài Hans, ngài nên đích thân hỏi tiểu thư, để chị ấy biết tâm ý của ngài.”
Ngài Hans đã theo đuổi tiểu thư hơn mười năm, tiểu thư đều từ chối, nói bà ấy không thích hợp với hôn nhân, đừng gây họa cho người tốt thì hơn.
Nhưng chị Thúy cảm thấy ngài Hans rất tốt, tiểu thư đã cô đơn nhiều năm như vậy, nên tìm một người đàn ông đáng tin cậy sống qua ngày, Hans rất phù hợp.
“Tôi nói rồi, Phương Hoa từ chối rồi.”
Hans thở dài, nhưng rất nhanh liền bật cười: “Tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
“Đừng cố gắng nữa, tôi còn chưa tới một năm sống, anh cưới tôi phải làm góa phu.”
Triệu Phương Hoa mặc chiếc sườn xám màu tím nhạt, dáng người bà ấy thon gầy, nhưng không phải gầy gộc kiểu da bọc xương, mà là mảnh khảnh vừa vặn, mặc sườn xám cực kỳ đẹp, ngài Hans ngẩn người vài giây, trên gương mặt nổi lên một vệt đỏ.
Cho dù đã nhìn mấy chục năm, nhưng khi nhìn thấy Phương Hoa sửa soạn trau chuốt, vẫn khiến tim ông ấy đập rộn ràng, tựa như quay về thời niên thiếu.
“Đừng nói lời tang thương, tôi đang liên lạc với bác sĩ Meris rồi, bệnh giống như em, ông ấy có trường hợp thành công.”
Hans không vui, ông ấy không thích nghe lời này.
Triệu Phương Hoa cười, chuyển chủ đề, nói: “Đi thôi, tôi dẫn anh đi ăn đồ ngon, mỹ thực ở Dương Thành một tháng anh cũng không ăn hết.”
“Vinh hạnh quá!”
Hans đi ở phía trước, thi thoảng còn quay đầu lại nhìn xem Triệu Phương Hoa có đi theo hay không.
“Đi đường của anh đi, khu này tôi rành hơn anh đấy.”
Triệu Phương Hoa trách một câu, bà ấy từng sống mấy năm ở Dương Thành, phố lớn ngõ nhỏ đều rất rành.