Chị Thúy đỡ bà ấy đợi thang máy, Hans đứng một bên.
“Cha mẹ, anh cả, mọi người nhanh lên chút, con sắp chết đói rồi.”
Một giọng nói phấn khởi truyền tới, chỉ nghe tiếng đã biết chắc chắn là một cậu trai trẻ hoạt bát sáng sủa, Triệu Phương Hoa không nhịn được nhìn ra sau, chỉ nhìn thấy một bóng dáng tung tăng, còn chưa nhìn rõ gương mặt cậu trai, cửa thang máy đã mở ra.
Trong thang máy vốn có ba người, cộng thêm Triệu Phương Hoa bọn họ, tức là sáu người, có hơi chen chúc.
“Chúng ta đi chuyến sau, trong thang máy có người.”
Đường Trường Phong chạy tới, nhìn thấy trong thang máy đông người liền quay đầu nói một câu.
Cửa thang máy dần khép lại, gương mặt của Triệu Phương Hoa cũng dần khép lại, Đường Trường Phong nhìn lướt qua, không để tâm, nhưng rất nhanh anh ấy lại quay lại nhìn, vừa hay đối mặt với Triệu Phương Hoa.
Nhưng một giây sau, cửa thang máy đã đóng lại.
Cả nhà Đường Cảnh Lâm cũng tới rồi.
“Vừa nãy trong thang máy có một bà rất xinh đẹp quý phái, lúc trẻ chắc chắn là mỹ nhân tuyệt thế, hơn nữa bà ấy mặc sườn xám rất đẹp.” Đường Trường Phong không nhịn được chia sẻ phát hiện vừa rồi của mình, khen Triệu Phương Hoa không ngớt.
Anh ấy chưa từng thấy người phụ nữ nào có thể mặc sườn xám đẹp đến như thế, cho dù mẹ của anh ấy là Mục Anh Liên, cũng không xinh đẹp bằng bà cụ vừa rồi.
“Còn đẹp hơn mẹ sao?”
Đường Trường Xuyên cố ý bẫy em trai.
“Đương nhiên!”
Đường Trường Phong mới vừa nói xong liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, anh ấy giật mình run lên, vội sửa lời: “Đương nhiên không thể nào, ở trong lòng con, người phụ nữ đẹp nhất chính là mẹ và em gái!”
Mục Anh Liên lườm anh ấy một cái, con trai út tính cách cẩu thả, IQ hình như cũng hơi thiếu, tùy tiện đào một cái hố liền sẽ chủ động nhảy xuống.
Rõ ràng lúc nhỏ còn rất thông minh lanh lợi, càng lớn sao càng ngốc chứ?
Bà ấy trừng chồng, còn dùng sức chọc một cái, chắc chắn là năm đó vượt biển, chồng cho con trai út uống quá nhiều thuốc, khiến con bị ngốc rồi.
Mười bảy năm trước, cả nhà họ ngồi thuyền vượt biển, tuy Đường Trường Xuyên chỉ có năm tuổi, nhưng tính cách ổn trọng, trên đường đều giữ im lặng, Đường Trường Phong ba tuổi lại ngơ ngơ, họ lo đứa trẻ này kêu thành tiếng, thu hút cảnh sát biển tới, cho nên đã cho đứa trẻ uống thuốc an thần.
Suốt chặng đường, Đường Trường Phong ngủ rất say, tới bờ bên kia vẫn chưa tỉnh lại, cũng không biết có phải là hiệu quả quá mạnh không, từ sau đó, Đường Trường Phong không còn linh động như trước nữa, ngốc ngốc kiểu gì.
Triệu Phương Hoa và gia đình Đường Cảnh Lâm, gặp mặt nhưng không nhận ra, lướt qua nhau một cách hoàn hảo.
Đường Niệm Niệm ở Thượng Hải lại gặp phải chút phiền phức.
Cô được sắp xếp ở nhà nghỉ, tám giờ sáng mỗi ngày đi học thuộc lời dẫn, năm giờ tối kết thúc, giống như đi làm, sau một tuần sẽ có người chuyên môn tới kiểm tra, người không đọc thuộc sẽ bị xóa bỏ tư cách tham gia.
Đường Niệm Niệm ở cùng với hai nữ đồng chí khác, một người tên Vương Linh Linh, một người tên Lý Phương Phương, đều lớn tuổi hơn cô.
Vương Linh Linh là người của nhà máy Đông Phương, Lý Phương Phương là người của nhà máy khác, hai người đều là người Thượng Hải gốc, hơn nữa nhà ở Phố Tây, có sẵn cảm giác hơn người.
Người Thượng Hải không chỉ bài ngoại, hơn nữa người gốc Thượng Hải cũng có kỳ thị vùng miền.
Người Phố Tây coi thường người Phố Đông, bởi vì Phố tây là bờ nam, Phố Đông là bờ bắc, có câu nói thế này, thà lấy một cái giường ở Phố Tây còn hơn lấy một căn nhà ở Phố Đông.
Câu nói này là khắc họa chân thực về người Thượng Hải gốc thời bấy giờ.
Cô gái Phố Tây thậm chí không định qua lại với con trai Phố Đông, con trai Phố Đông cũng không dám trèo cao con gái Phố Tây, cách một dòng sông lại giống như cách một Đại Tây Dương.