“Nhận đi, dù sao cũng là mẹ ruột, không phải ông đã nhớ bà ấy mấy chục năm sao?”
“Đừng nhận, năm đó bà ấy nhẫn tâm vứt bỏ ông, còn bà ấy ở nước ngoài hưởng phúc, trong lòng bà ấy căn bản không có ông.”
Hai giọng nói này không ngừng nói trong đầu ông ấy, khiến Đường Cảnh Lâm khó mà đưa ra quyết định.
“Cảnh Lâm, đã qua nhiều năm như vậy rồi, ân ân oán oán đừng nhắc tới nữa, những năm nay anh đều nhớ tới mẹ, bây giờ nếu đã gặp được mẹ thì đừng cứng miệng nữa.”
Không ai hiểu chồng bằng vợ, Cẩm Anh Liên quá hiểu tâm tư của chồng, trong lòng muốn nhận, nhưng miệng lại rất cứng, bà ấy đưa cho ông ấy một bậc thềm đi xuống.
Đường Cảnh Lâm tỏ ra hậm hực, cự nự nói: “Anh không cứng miệng.”
Mục Anh Liên cười, nói với Triệu Phương Hoa: “Mẹ, đợi về Hương Giang, con dẫn mẹ đi tìm lão trung y điều trị, bác sĩ nước ngoài chung quy không tốt bằng trong nước.”
“Được, khiến con bận lòng rồi.”
Triệu Phương Hoa vui vẻ nhìn con dâu, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các được giáo dục rất tốt, trong cứng ngoài mềm, tiến lui có chừng.
“Người nhà mình đừng nói lời khách sáo, mẹ, đây là cháu gái mẹ, Đường Niệm Niệm, chúng con cũng vừa gặp mặt.
Mục Anh Liên giới thiệu con gái, còn nói nguyên nhân năm đó chia xa.
“Niệm Niệm, xin lỗi, mẹ và cha con bất đắc dĩ để con ở lại Đường Thôn, mười bảy năm qua, không có lúc nào chúng ta không nhớ tới con, con…con đừng oán chúng ta.”
Mục Anh Liên nghẹn ngào không nói được nữa, chồng oán mẹ chồng oán mấy chục năm, họ chẳng phải cũng là cha mẹ nhẫn tâm?
“Tình hình khi đó không cho phép, ông nội nói với con rồi, con biết cả.”
Đường Niệm Niệm nói chuyện điềm đạm, không biểu hiện quá kích động, tình cảm giữa cô và cha mẹ ruột không sâu đậm, nhưng có quan hệ máu mủ, vẫn cảm thấy thân thiết.
Ông cụ Đường Thanh Sơn không chỉ một lần giải thích với cô nguyên nhân cha mẹ bỏ cô lại, quả thực Đường Niệm Niệm không oán cha mẹ.
“Những năm nay, ông bà đối xử với con cực kỳ tốt, còn tốt hơn cháu gái ruột, con không chịu khổ.” Đường Niệm Niệm nói.
“Sức khỏe của ông bà con vẫn tốt chứ? Đợi thời cục an ổn, chúng ta phải tới nhà cảm ơn họ!”
Đường Cảnh Lâm vô cùng cảm kích vợ chồng Đường Thanh Sơn, tuy ông ấy đã để lại nhiều tiền, nhưng nếu là gia đình không có lương tâm, rất có thể sẽ nuốt chửng số tiền này, thậm chí bán đi con gái của ông ấy.
May mà ông ấy đã dò la khắp nơi nhân phẩm của Đường Thanh Sơn từ người quen của ông cụ, không ai không giơ ngón cái khen ngợi, nói Đường Thanh Sơn là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, quang minh lỗi lạc, phẩm tính còn cao quý hơn ngọc thạch.
Lúc này ông ấy mới bỏ gần cầu xa, ủy thác con gái cho Đường Thanh Sơn.
“Hai năm trước ông qua đời rồi, bà nội vẫn khỏe, mắng người ngoài mười dặm cũng có thể nghe thấy.”
Nhắc tới bà cụ Đường, Đường Niệm Niệm không nhịn được cười.
Vợ chồng Đường Cảnh Lâm cũng có thể cảm nhận được tình cảm của con gái đối với người nhà họ Đường rất sâu đậm, tuy trong lòng vui, nhưng cũng có chút chua sót.
Muốn trách phải trách thời cục loạn lạc, hại gia đình họ chia cắt mười bảy năm, nếu con gái sống bên cạnh họ từ nhỏ, chắc chắn sẽ rất thân rất thân với họ nhỉ?
Chứ không xa cách khách sáo giống như bây giờ.
“Niệm Niệm, người yêu con đâu? Nó mấy tuổi rồi? Người ở đâu? Đã gặp mặt cha mẹ trong nhà chưa?” Mục Anh Liên hỏi liền mấy câu về Thẩm Kiêu.
“Anh ấy ở bộ đội, cấp phó đoàn, hai mươi, người Bắc Kinh, cha mẹ đều mất rồi.”
Đường Niệm Niệm trả lời từng câu, tuy Thẩm Chí Viễn vẫn chưa chết, nhưng trong lòng họ, ông ta đã chết rồi.
Cô lại nói: “Mấy hôm nữa Thẩm Kiêu sẽ tới, tới lúc đó giới thiệu mọi người làm quen.”
“Người yêu con tên Thẩm Kiêu? Nó hai mươi tuổi đã cấp phó đoàn rồi?”
Đường Cảnh Lâm có hơi không dám tin, đứa con rể tương lai này của ông ấy là quan lớn như vậy sao?
Phó đoàn hai mươi tuổi, cảm thấy có hơi ảo.