“Đúng, anh ấy đã lập không ít công, thuộc đề bạt đặc biệt, đợi mọi người gặp mặt sẽ biết.” Khi nhắc tới Thẩm Kiêu, biểu cảm lạnh lùng của Đường Niệm Niệm trở nên dịu dàng, người nhà họ Đường đều chú ý tới, trong lòng dâng lên cảm giác không nỡ.
Xem ra tình cảm giữa Niệm Niệm và Thẩm Kiêu rất tốt, haiz, đứa con gái (em gái) vừa mới nhận về đã bị sói đen đuôi to cắp đi rồi.
May mà điều kiện của Thẩm Kiêu rất tốt, cấp phó đoàn hai mươi tuổi, cha mẹ đều qua đời, sau này sẽ không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, cuộc sống sau khi kết hôn của Niệm Niệm có lẽ sẽ rất thoải mái.
“Niệm Niệm, bây giờ con đã đi làm rồi sao?”
Đường Cảnh Lâm vô cùng tò mò, nội địa không có công ty tư nhân, con gái chắc chắn là đi làm ở đơn vị nhà nước, chỉ là không biết là chức vị gì.
“Vâng, con là phiên dịch viên của đoàn đại biểu hội quảng giao Thượng Hải, còn phụ trách nghiệp vụ của mấy công ty.”
Đường Niệm Niệm nói đơn giản về thân phận của mình, không chỉ người nhà họ Đường nghe không hiểu, Triệu Phương Hoa cũng có chút khó hiểu, vừa là phiên dịch viên, vừa phải phụ trách nghiệp vụ, còn tận mấy công ty, lẽ nào bây giờ nội địa dùng một người chống đỡ mấy người?
“Cha và anh cả con là đại biểu công ty giao dịch Xương Long, tuy lần này là để gặp con, nhưng cũng có làm ăn, Niệm Niệm, mấy công ty đó của con bán gì?” Đường Cảnh Lâm cười hỏi, trong lòng không khỏi kiêu ngạo.
Con gái giỏi giang như vậy, ông ấy quá có tư cách kiêu ngạo rồi.
“Kẹp tóc, đồ thủ công, những thứ này là hàng mẫu.”
Đường Niệm Niệm móc ra mấy hàng mẫu từ trong túi xách, mới bày lên trên bàn đã thu hút ánh nhìn của cha con Đường Cảnh Lâm.
“Những thứ này là sản phẩm của công ty em? Quá tinh xảo, không ngờ bây giờ nội địa lại có lý niệm thời thượng và thủ công tốt như vậy, Niệm Niệm, những thứ này anh đều muốn, khi nào có thể có hàng?”
Bây giờ Đường Trường Xuyên phụ trách thị trường của công ty, nghiệp vụ của công ty Xương Long chủ yếu ở Âu Mỹ, anh ấy vừa nhìn liền quyết định đồ em gái lấy ra tuyệt đối có thể khiến người Âu Mỹ thích tới phát cuồng, anh ấy phải chiếm lấy cơ hội trước, giành lấy thị trường Âu Mỹ.
“Đã ký mấy đơn đặt hàng rồi, nhanh nhất cũng phải tới nửa năm sau mới giao hàng được.”
Đường Niệm Niệm thành thật nói, không bởi vì là người thân mà ưu ái, làm ăn phải nghiêm khắc dựa theo hợp đồng làm việc.
Có điều…
“Chắc các anh không thể chiếm được cơ hội ở thị trường Âu Mỹ, em đã ký đơn đặt hàng hơn một trăm vạn, nhưng các anh có thể cân nhắc thị trường Đông Nam Á, em cho các anh xem thêm mấy hàng mẫu, các anh mở một xưởng kẹp tóc, chắc chắn không thành vấn đề.”
Đường Niệm Niệm đã sớm nghĩ ra cách rồi, bây giờ chế độ ở nội địa quá khuôn mẫu, rất nhiều chuyện đều bất tiện, nhưng Hương Giang lại rất tiện, đợi sau khi đặc khu Bằng Thành thành lập sẽ bảo nhà họ Đường dời công xưởng tới Bằng Thành, nhân lực rẻ, còn có rất nhiều chính sách ưu đãi, chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền.
Đường Trường Xuyên vốn thất vọng, sau khi nghe đến phương án này, lập tức mỉm cười, giơ ngón cái với em gái.
Đường Cảnh Lâm cũng cảm thấy cách này rất hay, nhưng ông ấy lo lắng ---
“Con cho chúng ta hàng mẫu, liệu con có gặp phiền phức ở đơn vị không?”
Mục Anh Liên nghe vậy liền lo lắng: “Đừng mở nhà máy thì hơn, bây giờ nhà chúng ta cũng không thiếu cái nhà máy này, đừng để Niệm Niệm khó xử.”
Đường Trường Xuyên cũng phản ứng lại, trong lòng hổ thẹn, áy náy nói: “Là anh chỉ biết cái lợi trước mắt, nghe theo mẹ, không mở xưởng kẹp tóc nữa, nhập hàng từ đơn vị của Niệm Niệm, cho dù nửa năm năm sau cũng không sao, vẫn có thị trường.”
Cùng lắm kiếm ít một chút, an toàn của em gái quan trọng nhất.
Triệu Phương Hoa vui vẻ, các cháu của bà ấy đều không phải người thấy lợi quên nghĩa, đều là những đứa trẻ ngoan.