“Đi mà, tôi chụp hình đẹp cho cô, cô tham mưu giúp tôi một chuyện, tôi mời cô đến Lâu Ngoại Lâu ăn cơm!” Chương Nhạc Vi ra sức thuyết phục, trong ngữ khí còn có chút e thẹn của thiếu nữ.
“Cô nhìn trúng chàng trai nào rồi?”
Đường Niệm Niệm nghe một cái liền biết, đây rõ ràng là rung động trái tim rồi.
“Ây da, chuyện còn chưa đâu vào đâu!” Giọng nói của Chương Nhạc Vi càng xấu hổ.
Đường Niệm Niệm bĩu môi, đã rõ ràng như vậy rồi, còn che đậy cái gì chứ!
“Cô không thích anh chàng trúc mã đó?”
Đường Niệm Niệm nhớ người cô gái này thích tên Tiền gì đó, trước đây cô ta còn bán công việc cho chàng trai đó, một chàng trai hơi ngốc nghếch, rất xứng với Chương Nhạc Vi.
Chỉ là nếu hai vợ chồng đều ngốc, có thể sẽ ảnh hưởng IQ thế hệ sau.
“Trước đây là tôi mù mắt, đừng nhắc anh ta nữa, Niệm Niệm, cô đi cùng tôi đi mà!” Chương Nhạc Vi làm nũng.
Tiền Ba đã có người yêu rồi, người phụ nữ đó còn không đẹp bằng một nửa cô ta, người đàn ông này mắt mù như vậy, không xứng với cô ta.
“Đợi tuyết ngừng rồi tính!”
Đường Niệm Niệm không từ chối, nhưng tuyết lớn như vậy, chắc chắn cô sẽ không ra ngoài.
“Tuyết dừng thì không kịp nữa, tôi còn phải đưa đồ cho cậu tôi!”
Chương Nhạc Vi cũng không muốn ra ngoài vào trời tuyết lớn, nhưng mẹ đại nhân của cô ta đã hạ lệnh, phải đưa đồ tới nhà cậu, cô ta không dám làm trái.
“Cậu cô ở tỉnh?”
“Ừm, làm ký giả ở đài truyền hình tỉnh, ngày nào cũng chạy ra ngoài phỏng vấn, một đống tuổi còn chưa tìm người yêu, bà ngoài tôi ngày nào cũng nói!” Chương Nhạc Tuyết bóc phốt cậu mình.
Cậu cô ta là con hiếm muộn của bà ngoại, nhỏ hơn mẹ cô ta hai mươi tuổi, bằng tuổi anh trai cô ta.
Cho nên tuy là trưởng bối nhưng anh em Chương Nhạc Vi có tình cảm rất tốt với cậu, nói chuyện cũng rất tùy ý.
“Niệm Niệm, tới lúc đó bảo cậu tôi mời chúng ta đến Lâu Ngoại Lâu ăn cơm, đáng tiếc cô có người yêu rồi, nếu không giới thiệu cô làm mợ tôi, cậu tôi rất đẹp trai đó.” Chương Nhạc Vi rất tiếc nuối.
“Khi nào xuất phát?”
Đường Niệm Niệm hỏi.
Chương Nhạc Tuyết mãi một lúc mới phản ứng lại, vui mừng nói: “Cô đồng ý rồi? Ngày mai được không?”
“Được, cô mua vé tàu lửa, ngày mai tôi vào phố!”
Đường Niệm Niệm đồng ý ngay, cậu làm ký giả ở đài truyền hình, cô mới biết đó!
Nói sớm là được rồi!
“Niệm Niệm, tôi biết ngay cô tốt nhất, bây giờ đi mua vé tàu lửa ngay, dì tôi bán vé ở ga tàu lửa, yên tâm đi!”
Chương Nhạc Vi cảm động muốn chết, còn tưởng Đường Niệm Niệm đồng ý là vì tình bạn.
“Ngày mai gặp!”
Đường Niệm Niệm cúp điện thoại, lười nghe cô gái này nói nhảm tiếp.
Đây đúng là buồn ngủ liền có gối dâng tới đầu, cậu ở đài truyền hình, cô gái Chương Nhạc Vi này đúng là một bảo bối.
Về tới nhà, Đường Niệm Niệm nói phải đến tỉnh xử lý công việc, bà cụ Đường cũng không hỏi nhiều, chỉ bảo cô mặc đồ dày.
Ăn cơm tối xong, Đường Niệm Niệm lên giường ngủ sớm, sáng mai phải vào phố.
Nhưng chẳng bao lâu, cô liền bị tiếng của Từ Lai Phượng đánh thức, động tĩnh không nhỏ.
“Đang yên lành sao lại đau bụng, có phải đã ăn đồ hỏng không? Mãn Kim, anh mau dậy, đưa Cửu Cân tới trạm y tế khám!”
Từ Lai Phụng gọi chồng, vừa nãy Lục Cân chạy tới tìm bà ấy, nói Cửu Cân đau bụng dữ dội, bà ấy chạy tới xem, con gái út đau tới lăn lộn trên giường, nom cực kỳ nghiêm trọng.
Từ sau khi Đường Ngũ Cân chết, Từ Lai Phượng yêu thương hai đứa con gái hơn trước nhiều, đặc biệt là con gái út, sự kiên nhẫn và tình yêu của bà ấy phần lớn đều đặt lên người Cửu Cân.
“Mẹ, đau bụng…”
Đường Cửu Cân ôm bụng, đau tới đổ mồ hôi đầy mặt, Đường Lục Cân ở một bên sợ hãi phát khóc.