Đường Mãn Kim vội vàng mặc đồ, bồng con gái nhỏ muốn đến trạm y tế, bà cụ Đường cũng đã dậy, nhìn thấy bộ dạng này của cháu gái út, sợ hết hồn.
“Choàng thảm vào, khéo bị cóng!”
Bà cụ Đường ôm tấm thảm, bọc kín Đường Cửu Cân, cả nhà đều vô cùng lo lắng, không chú ý tới sự chột dạ trong mắt cô bé.
Cửu Cân hơi hoảng, cô bé không ngờ trong nhà sẽ rầm rộ như vậy, rõ ràng trước đây khi cô bé bị bệnh, người nhà đều rất bình thản, nên làm gì thì làm đó, hôm nay sao đều lo lắng như vậy, khiến cô bé rất hoảng.
“Cha, không tiêm!”
Đường Cửu Cân vặn vẹo cơ thể mũm mĩm, sống chết không chịu tới trạm y tế.
“Nghe lời, đau quằn quại như vậy, phải để bác sĩ khám xem sao!”
Từ Lai Phượng an ủi con gái út, giọng nói dịu dàng hơn bình thường rất nhiều.
Cửu Cân càng chột dạ, vặn vẹo bàn tay không biết nên làm sao.
Đường Niệm Niệm cũng thức dậy, đi tới trước mặt cô bé, sờ trán cô bé, có hơi lạnh, đưa tay vào sau lưng cô bé, khô rang, không có chút mồ hôi nào.
“Đau bụng?”
Đường Niệm Niệm lạnh giọng hỏi.
“Ừm.”
Đường Cửu Cân chột dạ cúi đầu, tay nhỏ sắp vặn gãy rồi.
“Cháu có một cách trị, đâm mấy kim là khỏi!”
Trong tay Đường Niệm Niệm xuất hiện cây kim bạc sáng lấp lánh, mặt cô bé tái đi, ra sức lắc đầu: “Không tiêm, chị hai, không tiêm!”
Cô bé sợ tiêm nhất, trước đây từng tiêm ở mông, đau muốn chết.
“Nghe lời, chị hai con châm một cái là xong.”
Từ Lai Phượng không chút nghi ngờ y thuật của Đường Niệm Niệm, trong lòng bà ấy, bất kể Đường Niệm Niệm nói gì cũng là đúng, bà ấy chắc chắn ủng hộ.
Bà cụ Đường nhìn ra chút manh mối, chủ yếu là những ký ức đã chết của bà ấy, bỗng nhiên hồi sinh.
Cảnh tượng này có cảm giác quen thuộc không thể tả.
Đường Niệm Niệm cười lạnh, kim bạc đưa tới gần Đường Cửu Cân, ngày càng gần, đồng tử của cô bé co rút lại, trán cũng chảy mồ hôi lạnh.
“Em không đau nữa, chị hai, em thật sự không đau nữa.”
Đường Cửu Cân hét toáng lên, sau này đánh chết cô bé cũng không giả bệnh nữa, chị hai đáng sợ quá!
Hu hu…
“Thật sự không đau nữa?”
“Không đau nữa!”
“Ngày mai đi học không?”
“Đi!”
Hai chị em một hỏi một trả lời, sao mọi người còn không hiểu nữa, Từ Lai Phượng tức giận vả bốp một cái, chửi: “Con nhóc thối con thế mà lại dám giả bệnh gạt người, học đâu ra vậy?”
Bà cụ Đường nhìn Đường Niệm Niệm, rất muốn nói chính là trên không thẳng dưới tất nghiêng, đều là do Tiểu Niệm dẫn đầu.
Nhưng bà ấy vẫn giữ chút thể diện cho Đường Niệm Niệm, không nói ra.
“Quay về phòng ngủ cả đi!”
Bà cụ Đường hung hăng trừng Cửu Cân, con bé sợ tới cúi đầu, không dám hó hé tiếng nào, trong lòng vẫn đang nghĩ sao chị hai nhìn ra được?
Rõ ràng chị ba và cha mẹ đều bị nó lừa ngon lành.
Nó chỉ là muốn ngủ trong ổ chăn, không muốn đi học vào ngày lạnh, haiz…sao lại khó như thế?
Cô bé thở dài, giống như quả cà héo, Từ Kim Phượng còn hung hăng đánh mấy cái vào mông cô bé, xách tai cô bé về phòng ngủ.
Cửu Cân cũng không dám khóc, sợ bị đánh nặng hơn, trong lòng rất khó chịu.
Khóe miệng Đường Niệm Niệm giương lên, cừu non, chiêu này cô đã dùng từ tám trăm năm trước rồi, còn muốn lừa cô?
Hừ!
Sáng ngày hôm sau, Cửu Cân liền bị bà cụ Đường kéo ra khỏi ổ chăn, yêu cầu cô bé phải đi học.
Đường Cửu Cân cũng không dám phản kháng, sau khi ăn sáng liền ngoan ngoãn theo các bạn đi học.
Tuyết đã ngừng rơi, tuyết trên mặt đất dày hơn một thước, ra ngoài đều phải mang ủng, Đường Niệm Niệm lười đạp xe, dứt khoát làm cái ván trượt đơn giản, bảo Bách Tuế và Phúc Bảo kéo thẳng vào phố.