“Đường Niệm Niệm, sao mày không chết đi, lẽ ra mày nên chết vào mười bảy năm trước rồi, mày thả tao ra, đồ phụ nữ ác độc, mày không muốn nhìn thấy tao sống tốt...”
Đường Ngũ Cân đứng trong nhà mắng, mắng rất ác độc.
Nhưng Đường Niệm Niệm không để tâm.
Dù sao tối nay cô cũng muốn đi cáo trạng với bà cụ Đường, còn phải thêm mắm dặm muối.
Cô lấy một con gà rừng từ trong không gian ra, nhổ lông, loại bỏ nội tạng, lòng gà xào dưa cải, một nửa gà hầm khoai tây, một nửa còn lại đem đi hầm canh nấm.
Các bào tử nấm được đưa vào không gian hai ngày trước đó đã phát triển một lượng lớn, có thể ăn được rồi.
Lại xào một tô lớn rau xanh với mỡ gà, nấu một nồi cơm lớn, bữa tối đã sẵn sàng.
Trời sập tối, Đường Cửu Cân về nhà trước, cắt được một sọt lớn cỏ heo, còn nhặt một bó củi, cô bé vừa về tới nhà đã nghe thấy mùi thịt, vô cùng vui vẻ.
Cuộc sống hiện tại còn sung sướng hơn cả thần tiên, từ giờ trở đi mỗi ngày cô bé sẽ nhặt thêm một bó củi, nếu không rất có lỗi với số thịt mình đã ăn.
“Mãn Kim, sao ngày nào nhà anh cũng nấu thịt hết vậy?”
Bên ngoài truyền tới giọng ghen tị, mấy ngày nay nhà họ Đường khiến người ta thèm thuồng muốn chết, ngày nào cũng nấu thịt, lần nào đi ngang qua nhà họ Đường cũng chảy nước miếng ròng ròng.
“Niệm Niệm học được kỹ thuật đi săn từ cha tôi nên lên núi bắt gà rừng.”
Đường Mãn Kim thành thật giải thích, ông ấy nói thật nhưng không ai tin.
Con nhóc Đường Niệm Niệm kia từ nhỏ đã không làm việc, ngay cả hành cũng không biết nhặt, biết đi săn?
Quỷ còn không tin!
“Mãn Kim à, có phải nhà anh phát tài rồi không? Nếu có cách làm giàu, đừng có giấu mọi người đấy!” Có người nói giỡn, những người khác cũng hùa theo.
Hiện tại là năm 1976, mặc dù vẫn chưa bắt đầu cải cách mở cửa, nhưng rất nhiều người đã có ý thức kinh doanh, có vài người sẽ lén đem nông sản ăn không hết trong nhà vào thành bán lấy tiền.
Còn có vài người làm chút đồ ăn nhẹ mang vào thành bán, mức độ quản lý đầu cơ trục lợi không còn nghiêm ngặt như trước đó, có rất nhiều Hồng tụ chương hiện tại cũng mắt nhắm mắt mở.
“Không có, đều là kiếm ăn từ trong đất, nào có cách phát tài gì chứ.”
Đường Mãn Kim cười càng chất phác hơn, những câu ông ấy nói đều là thật, ông ấy chỉ biết trồng trọt, chuyện nuôi heo, gà vịt đều là do vợ và mẹ già, nào có cách phát tài.
“Nói tới làm giàu, tôi biết một người.”
Đột nhiên có người nói vậy, những người khác đều thúc giục ông ta nói nhanh.
“Tôi có một người họ hàng ở thôn Thanh Sơn, thôn bọn họ có người kia rất giỏi, kiếm ra được một cái máy dệt vớ quay bằng tay, người đó hết giờ làm liền đi dệt vớ, một buổi tối có thể làm được năm sáu đôi, cầm vào trong thành bán, một đôi một đồng mốt, một buổi tối là đã có thể kiếm được năm tới sáu đồng.”
“Nhiều vậy sao? Thật hay giả vậy?”
“Đương nhiên là thật, họ hàng tôi cùng thôn với người đó, người tài giỏi này còn kiếm cho người trong thôn hai chiếc máy dệt vớ quay bằng tay, hiện tại thôn bọn họ có ba chiếc máy dệt vớ quay bằng tay, ba nhà đó cứ như mỗi ngày cùng nhau nhặt tiền vậy, một tháng là đã kiếm lại tiền mua máy dệt vớ rồi.”
Máy dệt vớ quay bằng tay kiểu cổ.
Giọng điệu của người đàn ông đang nói chuyện vô cùng hâm mộ, ông ta cũng muốn có một chiếc máy dệt vớ, nhưng ông ta không có tiền vốn.
“Máy dệt vớ bao nhiêu tiền một máy?”
Mọi người đều động lòng, nếu có thể có được một máy thì một năm có thể làm hộ vạn nguyên rồi.
“138 đồng một máy, phải trả đủ, họ hàng tôi đã hỏi rồi, người ta không cho thiếu nợ, hơn nữa số lượng máy dệt vớ cũng không nhiều lắm, không dễ kiếm.”
“Đắt như vậy? Ai lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ.”
Sự kích động của mọi người lập tức nguội đi, đừng nói trong nhà có 138, ngay cả 38 đồng cũng không có, còn không cho thiếu nợ, ai mua nổi?
Tiếng nói chuyện càng lúc càng đi xa, chuyện này đối với mọi người chỉ như một đề tài trò chuyện, nói xong là quên hết.
Dù sao cũng không ai lấy ra được 138 đồng, cũng không có cửa dẫn đi kiếm máy dệt vớ.
Người thôn Thanh Sơn chắc chắn ưu tiên giúp người trong thôn mình, dựa vào gì mà lại giúp người Đường Thôn bọn họ chứ?
Đường Niệm Niệm nghe thấy toàn bộ, máy dệt vớ quay bằng tay?
Thứ này có triển vọng.