Kiếp trước cô từng tham quan viện bảo tàng công nghiệp vớ ở Chư Thành, bên trong là nơi lưu trữ lịch sử phát triển vớ ở Chư Thành qua hàng trăm năm, trong đó có chiếc máy dệt vớ quay bằng tay những năm 70, chiếc máy này có hiệu suất rất kém, nhưng lại tạo ra một nền tảng vững chắc cho ngành công nghiệp vớ ở Chư Thành.
Người Chư Thành thế hệ trước đều dựa vào chiếc máy dệt vớ quay bằng tay này, quay từng chút để dệt ra từng chiếc vớ, thúc đẩy sự phát triển của Chư Thành.
Đường Niệm Niệm vẫn còn nhớ rõ, chính năm nay là năm Chư Thành có một người vô cùng lợi hại, người đó đã cải tiến máy dệt vớ quay bằng tay, hiệu suất được tăng ít nhất gấp đôi, tỷ lệ vớ lỗi cũng được giảm đi đáng kể, chiếc máy dệt vớ cải tiến đó cũng được trưng bày.
Cô vô cùng hứng thú với chiếc máy này nên đã nghiên cứu, nguyên lý rất đơn giản, cô cũng làm ra được.
Nếu cho cô một chiếc máy dệt vớ quay bằng tay, cô có thể làm ra được chỉ trong vòng một giây.
Sau này sẽ đi hỏi thăm, xem nơi nào có máy dệt vớ quay bằng tay bị hỏng, đi kiếm mấy chục máy về thử nghiệm.
Đường Niệm Niệm còn có suy nghĩ, một mình cô giàu là không thể nào, phải kéo cả Đường Thôn giàu cùng.
Không phải là do cô tốt bụng, mà là cô biết súng bắn chim đầu đàn, đao thọc lợn béo nhất.
Nhà cô chỉ ăn thịt vài ngày mà trong thôn đã ghen tị, mặc dù cô không sợ, nhưng nhà họ Đường vẫn còn những người khác, cô không muốn vì mình mà gây rắc rối cho nhà họ Đường.
Cho nên, cách tốt nhất là để mọi người cùng ăn thịt, cùng nhau làm giàu.
“Sao lại ăn thịt? Đứa cháu phá của này...”
Bà cụ Đường vừa bước vào cửa đã càm ràm, nhưng còn chưa nói xong đã bị một tờ năm đồng của Đường Niệm Niệm chặn lại.
“Cháu bán hai con thỏ.”
“Một con chỉ có hai đồng rưỡi? Người thành phố thật tinh ranh, nếu là bà bán, nhất định có thể bán được ba đồng một con.”
Bà cụ Đường vẫn cảm thấy đau lòng, một con thỏ lỗ năm hào, hai con chính là một đồng, có thể mua hai mươi bao diêm, mười cân muối.
Con nhóc phá của này thật phung phí.
Bà cụ Đường nói dông dài chưa được bao lâu đã bị ánh mắt lạnh lùng của Đường Niệm Niệm cắt ngang, ánh mắt lạnh căm kia khiến bà cụ Đường cứng người, hậm hực ngậm miệng lại.
“Lại nấu cơm khô, ngày mai bà nấu cơm, Niệm Niệm cháu đừng nấu nữa!”
Nhìn thấy một nồi to thuần cơm trắng, bà cụ Đường lại bắt đầu nghĩ linh tinh.
Nếu cứ ăn như thế thì núi vàng núi bạc đều ăn hết sạch, sao có thể sống như thế được, con nhóc chết tiệt này ăn xài quá phung phí, đều do ông già kia cưng chiều.
“Bà ơi, vừa rồi chị cả mới leo cửa sổ đi tìm Mắt Kính Nhỏ, còn nói cuộc đời chị ấy chỉ gả cho Mắt Kính Nhỏ, không đồng ý thì chị ấy sẽ đi chết!”
Đường Niệm Niệm cáo trạng còn thêm mắm dặm muối, lập tức dời đi sự chú ý của bà cụ Đường.
“Nó còn muốn trốn sao? Cái thứ to gan, bảo nó đi tìm chết đi, nếu chết thì bà đây nhặt xác cho nó!”
Bà cụ Đường đen mặt chạy ra ngoài cửa sổ nhìn, quả nhiên có dấu vết cạy cửa, lại chạy vào trong, đứng trước cửa phòng Đường Ngũ Cân, tức giận mắng.
“Có gan thì bây giờ mày chết đi, muốn thuốc trừ sâu hay là lưng quần? Bà đây đưa cho mày!”
Còn dám lấy cái chết ra uy hiếp bà ấy, cái thứ ngu xuẩn không có tiền đồ, vì một thằng đàn ông mà đòi sống đòi chết, không bằng chết ngay bây giờ đi, đỡ phải mất mặt!
“Mẹ à, con đã nhờ bà mối Mã tìm người rồi.”
Từ Kim Phương nhỏ giọng nói, sợ bà cụ thật sự ép chết con gái cả.
“Tìm cái rắm, bây giờ nghiệp chướng này còn lấy cái chết ra uy hiếp bà già này, cứ để nó đi tìm chết, bà già này chỉ coi như nuôi phải con sói mắt trắng[1]!”
[1]Ý chỉ đồ vong ân bội nghĩa, vô ơn.
Bà cụ Đường chống nạnh, giận dữ mắng chửi hồi lâu, Đường Ngũ Cân trong phòng bào chữa vài câu, nói rằng cô ta không nói những chuyện đó, nhưng bà cụ Đường không tin, mắng càng dữ dội hơn.
“Rõ ràng bà đã nói cả đời này mày không được gả cho Mắt Kính Nhỏ, một là nghe lời bà sắp xếp mà đi lấy chồng, hai là đi chết ngay bây giờ, hai con đường mày tự mình chọn!”
Bà cụ Đường vẫn chưa nguôi giận, mắng Từ Kim Phượng: “Không cho nó ăn cơm, bỏ đói đi!”