“Có phải anh Diêu đi tìm Dương Tuệ liều mạng không? Không ổn rồi, sắp xảy ra án mạng rồi!”
Có người kinh hô lên, mọi người đều giật mình, Diêu Hưng Quốc bất thình lình xin nghỉ, còn đen mặt, chắc chắn là muốn tìm Dương Tuệ tính sổ, sỉ nhục lớn nhất của đàn ông chính là bị cắm sừng, là một người đàn ông, không ai có thể nhịn nổi.
“Mau đi kéo về!”
Không biết là ai nói câu này, những người khác cũng đều phối hợp chạy ra ngoài, ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng cháy hừng hực, cũng không rảnh suy nghĩ, tại sao trên sàn lại có một tấm ảnh?
Diêu Hưng Quốc không rời khỏi nhà máy, anh ấy đi tìm Dương Tuệ.
Tấm hình đó là anh ấy cố ý để lại, anh ấy là người thật thà nhưng không có nghĩa anh ấy ngu.
Những năm nay, anh ấy tự hỏi có chỗ nào có lỗi với Dương Tuệ không, lương vẫn nộp lên đều đều, làm hết việc nhà, đưa đón con đi học, chỉ cần anh ấy rảnh thì sẽ đưa đón, nghĩa vụ và trách nhiệm của người chồng và người cha, anh ấy đều làm trọn vẹn.
Thân thích bạn bè xung quanh đều nói Dương Tuệ không phải người đứng đắn, anh ấy chưa từng tin, bởi vì anh ấy cảm thấy nếu đã cưới cô ta, vậy thì phải tin tưởng cô ta.
Nhưng Dương Tuệ lại lừa gạt anh ấy giống như kẻ ngốc, cô phụ sự tin tưởng và hi sinh của anh ấy.
Trong lòng Diêu Hưng Quốc giống như đang cháy lên một ngọn lửa, nhưng không đốt mất lý trí của anh ấy, anh ấy sẽ không tìm Dương Tuệ liều mạng, không xứng đáng.
Anh ấy chỉ muốn cho người phụ nữ này chút trừng phạt, xả nỗi hận trong lòng anh ấy.
Dương Tuệ làm việc ở kho, công việc rất nhàn hạ, khi Diêu Hưng Quốc tới, cô ta đang đan áo len, lười biếng dựa vào ghế, chậm rãi đan áo may ô len, sợi len màu cà phê, đan cổ áo trái xoan, sắp xong rồi.
Nhìn thấy chiếc áo may ô len này, Diêu Hưng Quốc siết chặt nắm đấm, áo may ô len này rõ ràng không phải đan cho anh ấy, Dương Tuệ nói với anh ấy là đan cho cha cô ta, trước đây cô ta cũng từng đan áo len, len cung ứng hằng năm trong nhà, về cơ bản đều bị Dương Tuệ đan.
Nhưng Diêu Hưng Quốc ngay cả găng tay len cũng không có, áo len Dương Tuệ đan, ngoài cô ta và con gái mặc, kiểu áo đàn ông không biết đã đi đâu, bây giờ nghĩ kỹ lại, hiển nhiên là đan cho Mạnh Sinh Dân.
Dáng người của cha Dương Tuệ hơi mập, hơn nữa ông ta có bệnh viêm khí quản, cổ áo len đều là cổ cao, chưa từng mặc áo cổ trái xoan.
Một khi xé rách tấm nội khố, những chi tiết từng bỏ sót, bây giờ đều xuất hiện rõ ràng trước mặt, giống như thước phim chiếu chậm, lần lượt phát trong đầu Diêu Hưng Quốc.
Anh ấy thật ngốc!
Diêu Hưng Quốc trào phúng nhìn Dương Tuệ, vẫn rất xinh đẹp, giống một đóa hoa tươi nở rộ, trước đây anh ấy rất thích người phụ nữ này, bây giờ lại chỉ cảm thấy chán ghét, khiến anh ấy ghê tởm hơn cả chuột trong mương thối.
Dương Tuệ cảm nhận được ánh nhìn của anh ấy, ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh ấy, hơi nhíu mày, không vui nói: “Anh tới làm gì?”
“Đi ly hôn đi!”
Diêu Hưng Quốc lạnh lùng nói một câu, hất hình lên người cô ta.
Hình giống như bông tuyết, nhẹ nhàng rơi xuống, có vài tấm bay xa, bị người khác ở kho nhặt lên.
“Anh nổi điên cái gì?”
Dương Tuệ vẫn chưa biết tính nghiêm trọng của sự việc, không hề che đậy sự chán ghét của cô ta, nếu không phải năm đó cô ta to bụng, cô ta tuyệt đối sẽ không gả cho tên lùn này, mỗi ngày nằm cùng một giường với người đàn ông này, đều khiến cô ta vô cùng ghê tởm.
Diêu Hưng Quốc thầm mắng mình quá ngốc, mặc kệ ở đơn vị hay ở nhà, Dương Tuệ đều có thái độ này với anh ấy, ánh mắt ghét bỏ đó quá rõ ràng, trước đây anh ấy quá ngốc, lại bị gạt nhiều năm như vậy.
“Tôi rất bình tĩnh, bây giờ đi làm thủ tục ly hôn, con cô dẫn đi, tôi không nuôi con giúp người khác nữa!”
Diêu Hưng Quốc thật sự rất bình tĩnh, gương mặt luôn thành thật đôn hậu trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Dương Tuệ cũng trở nên chán ghét, cuối cùng Dương Tuệ cũng nhận thấy khác thường, chồng hiện tại khiến cô ta có hơi khủng hoảng.
Những người khác nhìn thấy nội dung trên hình, đồng tình nhìn Diêu Hưng Quốc, lại khinh bỉ nhìn Dương Tuệ, thật vô liêm sỉ!